Ngày hôm sau, vết thương của Vương Đồng Tỏa đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì nhớ mong trong nhà, cho nên sau khi hỏi đại phu nói có thể di chuyển thì hắn kêu Nhị Bảo chuẩn bị xe. Vương Phúc Nhi tự đi thanh toán tiền chẩn bệnh và phí tổn thuốc men, sáng sớm thì Tống Trường Khanh đã chạy tới, cũng đi theo qua Vương gia thôn. Nhưng mà bị Vương Phúc Nhi trừng mắt nhìn mấy lần, Tống Trường Khanh người ta da mặt dày, một chút cũng không có cảm thấy ngượng ngùng.
Chờ Tống Viễn Chí đi vào Tế An Đường, nghe nói con trai đi Vương gia thôn, lão Vương ở một bên trêu chọc: "Xem hình dáng này, tên nhi tử này của ngươi xem như nuôi không rồi. Chuyện y quán của chúng ta cũng không để bụng, ba ba chạy tới, nói là muốn xem Vương huynh đệ có di chứng hay không, chẳng lẽ y thuật của đại phu trong y quán chúng ta còn không bằng hắn? Có di chứng thì đã sớm nói."
Tống Viễn Chí cười lắc đầu: "Ta chỉ sợ tiểu tử này là nóng đầu chạy theo không công, đến lúc đó cũng đừng khóc nhè."
"Ha ha, ông chủ, ta thấy cũng không đến mức đi, Trường Khanh chúng ta tốt như vậy, ta thấy Vương huynh đệ đối với Trường Khanh cũng tốt lắm à." Đương nhiên ông sẽ không nói Vương Phúc Nhi đối với Trường Khanh như thế nào như thế nào, dù sao cũng là quan hệ đến thanh danh của nữ oa. Nói Vương Đồng Tỏa thích Trường Khanh, chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cũng thành một nửa rồi.
Lại nói Trường Khanh và Phúc nhi coi như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, so với những người chưa từng gặp mặt, ông tin tưởng lựa chọn này hẳn là không có vấn đề đi.
Lại nói đoàn người Vương Đồng Tỏa từ trấn trên trở về, Vương lão đầu và Triệu thị đều ở trong phòng bên cạnh chờ, con trai mình bị thương, trong lòng không thể nói là không đau. Hơn nữa Triệu thị cũng đau lòng, đồng thời cũng sợ lão Tam xảy ra gì vấn đề gì, thì cả nhà này và chi phí sinh hoạt của bà đều không có. Cho nên vừa thấy con trai trở lại thì hô to bổ nhào lên, kêu nhi a thịt a, còn đẩy Thích thị qua một bên. Vẫn là Tống Trường Khanh và Vương Nhị Bảo nói Vương Đồng Tỏa cần phải nghỉ ngơi nhiều, cảm xúc không thể kích động, lúc này Triệu thị mới buông Vương Đồng Tỏa ra. Nhưng trên quần áo Vương Đồng Tỏa đã bị Triệu thị một phen nước mắt nước mũi làm dơ.
Làm Vương Phúc Nhi nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, tổng cảm thấy, nãi nãi Triệu thị là có chút hăng hái, nhưng mà cũng không nghĩ cảm tình lộ ra ngoài như vậy, khiến cho giống như trời sập xuống. Trước kia sao không có cảm thấy bà yêu thương con trai như vậy đây?
Vương Hoa Nhi thấy mình không chỗ nhúng tay, thì kéo Vương Phúc Nhi qua một bên hỏi tình huống, còn nói thêm: "Vì sao tiểu tử kia cũng đến đây?"
Vương Phúc Nhi nói: "Đi qua đây chẩn."
"Ai bị bệnh hả?"
Vương Phúc Nhi nói: "Không phải cha chúng ta còn không chưa có tốt sao? Hắn qua để xem có cái di chứng gì không."
"Hả? Cái đó là phải kiểm tra, cũng may cha mình là phúc lớn mệnh lớn, con rắn chết tiệt kia thật sự là không có mắt, làm gì phải cắn cha mình chứ, ác nhân thì không cắn, thật sự là nó mù mắt chó! Không đúng, là mắt rắn!"
Cũng không phải là mù quáng hỏng sao? Mọi người nói rắn là mắt cận thị, Vương Phúc Nhi cảm thấy nhị tỷ nhà mình thật sự là mắng làm cho người ta vui vẻ trong lòng, lại hỏi hỏi tình huống trong nhà, Vương Hoa Nhi nói: "Đều tới đây thăm, nhưng mà tỷ không quen nghe Nhị bá mẫu nói chuyện, bộ dáng giống như chúng ta sẽ không hay ho. Diendanlequydon~ChieuNinh May mắn cha mình không có việc gì, bằng không thì bà ta như vậy, nói không chừng thật đúng là muốn bắt nạt tới cửa đấy."
Ài, có thể thấy được tầm quan trọng của người đứng đầu một nhà, nếu cha nhà mình thật sự xảy ra chuyện, cho dù là nếu không thiếu tiền xài, cũng sẽ bị người bắt nạt tới cửa, nương lại là người tính tình thành thật, căn bản không có khả năng dậy lên khí thế. Tiểu Bảo còn rất nhỏ.
Vương Phúc Nhi cũng cảm thấy có chút mệt, nên rửa mặt một phen, thay đổi quần áo bẩn ngày hôm qua rồi đi ngủ, nàng cũng mặc kệ người khác.
Tống Trường Khanh lại đi qua bên tú tài công, nói chung không thể luôn ngốc ở bên đó được, đến cữu công bên này người khác cũng sẽ không nói gì.
Chỉ là đến chỗ cữu công, cũng làm cho hắn rất là buồn bực, trong nhà Từ tú tài có một nữ oa mười hai mười ba tuổi, cũng không biết là làm sao, gặp được hắn thì vây quanh chuyển động bên người hắn. Mà nương tử Từ tú tài lại cũng không có nói gì.
Mà chẳng được bao lâu, Vương Chi Nhi đường tỷ Vương Phúc Nhi cũng không biết làm sao lại đến đây nữa, trong tay mang theo cái rổ, nói là làm thứ tốt cho tú tài công, nhưng mà lại trông mong ngóng nhìn Tống Trường Khanh. Tống Trường Khanh trực tiếp cho cái mặt lạnh, hiện tại là ngay cả nói cũng lười nói.
"Trường Khanh ca, ta làm cho có bao nhiêu, ngươi cũng uống một chén." Vương Chi Nhi cầm chén đưa qua, bên kia nữ nhi Từ tú tài Từ Ngọc Phân liếc mắt xem thường nói: "Trường Khanh ca người ta không thích đồ ngươi nấu, có vài người chính là không da mặt không biết xấu hổ, gấp gáp tới đây, đáng tiếc không có tác dụng."
Vẻ mặt Vương Chi Nhi đỏ bừng, nói: "Ai gấp tới đây? Người gấp là người khác."
Từ Ngọc Phân gào thét: "Ngươi nói đến người khác là ai?"
"Ai cảm thấy thì chính là người đó. Tú tài công, con thật là một mảnh hảo tâm, đáng tiếc người khác lại nói thành như vậy. Nếu không, con trở về đây."
Tú tài công khụ một tiếng, nói: "Về sau không cần đưa nước canh gì đó cho ta, bản thân ta cũng có bà tử và gã sai vặt. Cô nương gia không cần nói chuyện sắc bén như vậy, bằng không về sau đến nhà chồng thì phải làm sao? Trường Khanh, theo ta đi thư phòng một chuyến."
Tống Trường Khanh nói: "Dạ, cữu công!"
Hai cô nương kia đều không có vớ được ưu việt, đều cảm thấy là đối phương phá hủy chuyện tốt của mình, khi đợi hai người này đi rồi thì bắt đầu châm chọc trả đũa nhau. Một người nói là da mặt dày, đến nhà nàng ta làm gì, một người nói, đây cũng không phải là nhà ngươi, ngươi một hộ bên ngoài, còn muốn chiếm nhà của tú tài công người ta?
Nếu Vương Phúc Nhi nhìn tình huống này, nhất định sẽ chấn động, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Vương Chi Nhi vẫn là mít ướt, làm sao có bản lĩnh cãi nhau với người khác như bây giờ?
Tú tài công nói: "Mỗi khi con đến, chỗ của ta sẽ không yên tĩnh."
Tống Trường Khanh nói: "Cữu công, con cũng phiền muốn chết, người còn nói cái này."
"Nhìn con hôm nay cũng chưa nói gì, cái này không giống tính tình của con, ta nghĩ rằng con sẽ mắng hai nữ oa này một chút, không phải chỉ một chút thì muốn nói lời đả thương người, hiện tại sao không như vậy?"
"Con là lười nói chuyện với các nàng, càng nói các nàng càng mạnh hơn, cữu công con nói thật với người, trong lòng con là muốn quất cho hai người kia mấy roi thôi. Khiến cho các nàng khỏi lại phiền con."
Tú tài công nói: "Ta còn tưởng rằng con trưởng thành, tính tình thu liễm, lại vẫn táo bạo như thế này. Như vậy là không thể được, sao có thể nói động thủ thì động thủ, con là người học y, cảm xúc không ổn định cũng không được."
"Cũng biết ngay là cữu công sẽ nói như vậy, vừa rồi là con lừa gạt người thôi, con mặc kệ bọn họ, để cho hai người bọn họ tự mình đi khắc khẩu đi, không phải giảm bớt rất nhiều chuyện cho con sao? Cữu công, nếu người cảm thấy không thú vị, thì đi trấn trên đi, nãi nãi cũng nhớ người." Hiện tại cữu công cũng không dạy học nữa, còn ở đây không khỏi rất cô đơn.
Tú tài công nói: "Ở đây sinh hoạt mười mấy năm, một cái cây một ngọn cỏ đều có cảm tình, cho dù ngay cả tiếng đọc sách của tiểu oa nhi đều nghe thật dễ nghe, nếu rời khỏi nơi này ta còn không thói quen. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Con thường xuyên tới đây thăm cữu công là được, ta ấy, cũng thích phong cảnh Vương gia thôn này. Người ta nói ở nông thôn dưỡng người, ta đã lớn từng tuổi này rồi, thì dưỡng một chút, ta cũng có thể sống lâu thêm nhiều năm."
Tống Trường Khanh thấy cữu công nói như vậy, biết là không khuyên được, cũng may Vương gia thôn cách Tú Thủy trấn không tính là xa, về sau đến thăm cữu công nhiều một chút, cũng không uổng công ông cô đơn một mình.
Vương Chi Nhi và Từ Ngọc Phân khẩu chiến một trận xong, mới xem như chấm dứt. Vương Chi Nhi vẫn không được thấy Tống Trường Khanh, bên cạnh còn có Từ Ngọc Phân như hổ rình mồi, thì biết hôm nay không được, chỉ có thể là phẫn nộ rời đi. Mà Từ Ngọc Phân kia nghĩ đến mình đả bại Vương Chi Nhi, đang cao hứng, lại không nghĩ tới Tống Trường Khanh đã được gã sai vặt Thạch Đầu tiễn bước rời đi từ bên kia, chỉ có thể dậm chân một cái rồi về nhà.
Về nhà nhìn thấy nương nàng, không khỏi oán giận: "Nương, người nói để cho con tiếp xúc nhiều với Trường Khanh ca ca, nhưng mà con thấy cũng không có tác dụng gì, người ta căn bản là không quan tâm con. Con thấy vẫn nên quên đi, con tốt xấu cũng là nữ nhi tú tài, cũng không cần người khác bố thí, làm gì phải nịnh bợ người như vậy. Dù sao, hắn cũng không có công danh, còn không bằng cha con nữa."
Nương tử Từ tú tài nói: "Không bằng cha ngươi, cha ngươi chỉ có cái thanh danh tú tài, còn có gì khác? Vai không thể gánh, làm việc cũng không lưu loát, khảo cử nhân thì đều biến chúng ta thành một nghèo hai trắng. Nếu không phải bây giờ còn có nghề dạy học này, cả nhà chúng ta cũng uống gió Tây Bắc đi! Ta đã hỏi thăm kỹ rồi, trong nhà Tống Trường Khanh chính là phú hộ nổi danh trấn trên, nhà giàu ở trong nhà cao cửa rộng, bên người cũng có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ. Người ta không có công danh thì làm sao, chẳng lẽ ăn ngon, mặc đẹp giống chúng ta? Ngươi xem xem quần áo trên người chúng ta, đều là bao nhiêu năm trước rồi? Chỉ dựa vào chút học phí của cha ngươi, đủ dùng cái gì? Khó trách mọi người nói trăm không dùng được một là thư sinh, lúc ấy mắt ta cũng bị mù, cảm thấy cha ngươi có thể có tiền đồ, mới gả cho hắn, nhưng mà mười mấy năm nay ta đã bao giờ qua được một ngày lành? Còn không bằng tìm một kẻ có tiền rồi gả cho, về sau mỗi ngày ăn ngon uống ngọt, còn tốt hơn hiện tại ngay cả cái nhà ở cũng là ở của người khác."
Bà ta có tính toán, hiện tại ở trong nhà của tú tài công nói chung cảm thấy danh bất chính ngôn không thuận, nếu khuê nữ nhà mình và cháu trai tú tài công thành phu thê, như vậy không phải ở đây cũng là theo lẽ thường rồi hả? Hơn nữa tú tài công không có con cái, còn không phải đến lúc đó tiện nghi là nhà mình. Bà còn có hai tiểu tử phải nuôi sống đây, tìm con rể có tiền đồ, đều mạnh hơn tất cả.
Từ Ngọc Phân nghe nương nàng nói như vậy, lồng lên: "Nương lấy ta làm bè, không phải là muốn dùng ta tìm núi dựa vững chắc cho hai con trai tốt của ngươi dựa vào sao?"
"Vì sao kêu hai con trai của ta, đó không phải đệ đệ ruột thịt của ngươi hả? Ngươi làm tỷ tỷ nâng đỡ bọn họ thì có làm sao? Chẳng lẽ về sau ngươi không dựa vào bọn họ? Ta nói với ngươi, việc này ta cũng lo lắng thật lâu, Vương gia thôn này chân chính có tiền cũng chính là Chu địa chủ, người ta nói còn có lão Tam Vương gia bên kia, nhưng mà ta thấy cũng chỉ như vậy. Chu địa chủ bên kia nghe nói giàu có bất nhân, ta còn không muốn đâu. Dù sao ngươi là thịt rơi xuống từ trên người ta, Tống Trường Khanh thì không giống vậy, danh tiếng trong nhà người ta lại rất tốt, hơn nữa có tuổi tương đương với ngươi, nhìn sao ta cũng thấy tốt."
"Nhưng mà, hắn căn bản là không quan tâm con." Từ Ngọc Phân nói.
"Đây không phải còn nhỏ sao? Ngươi cũng mới mười ba tuổi, chúng ta chậm rãi cọ sát hai năm, ta cũng không tin lấy nhân phẩm tướng mạo của ngươi mà hắn chướng mắt, vừa rồi ngươi nói ai? Vương Chi Nhi? Chỉ với cái bộ dáng kia của nó, sao có thể so sánh theo khuê nữ của ta. Mà thanh danh cha mẹ của nó ở Vương gia thôn cũng không tốt, trong nhà cũng nghèo rớt, làm sao có thân phận tú tài dễ nghe của cha ngươi? Các ngươi mới là môn đăng hộ đối, ta cũng không tin trưởng bối Tống Trường Khanh kia không chọn ngươi nữ nhi của một tú tài, mà tuyển chọn nữ nhi quê mùa nghèo khổ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ta thấy Vương Chi Nhi là si tâm vọng tưởng. Hôm nay Tống Trường Khanh có phải cũng không có quan tâm Vương Chi Nhi hay không?" Thấy nữ nhi gật gật đầu, nương tử Từ tú tài tiếp tục nói: "Vậy là được rồi, vậy ngươi còn sợ gì, bộ dạng ngươi đẹp hơn nó, thân phận cũng cao hơn nó, trước tiên ngươi đừng nói xui xẻo nếu không thì nương cũng đánh ngươi."
Một phen nói làm cho ý chí chiến đấu của Từ Ngọc Phân sục sôi, quyết định là xuất ra thủ đoạn và bản lĩnh, nhất định tóm được Tống Trường Khanh.
Mà Vương Chi Nhi là cầm canh mình làm đi về, chán ngán thất vọng. Vốn ban đầu tưởng rằng có thể dỗ được tú tài công, gián tiếp làm cho Tống Trường Khanh cũng có ấn tượng tốt với mình, ai biết nửa đường Từ Ngọc Phân nhảy ra, làm cho mình chuyện gì cũng không có hoàn thành.
"Ngươi lại làm sao rồi hả? Mỗi ngày rầu rĩ không ra tiếng, hôm nay lại sắc mặt cho nương ngươi xem hả?" Mã thị nói.
Vương Chi Nhi vội nói: "Không có gì."
Mã thị cười lạnh nói: "Đúng là không có gì, chỉ là bị một bụng tức giận trở về. Ta nói cho ngươi rồi, Tống Trường Khanh kia ngươi cũng đừng nghĩ nữa, chủ yếu là bám vào Triệu Thư Lâm kia kìa, ngươi không nghe, hiện tại tự mình sinh hờn dỗi đi."
"Nương, sao ngươi nói chuyện khó nghe như vậy? Vì sao kêu bám?" Vương Chi Nhi tức giận đến muốn khóc.
"Đóng nước chua trong ánh mắt ngươi lại cho ta! Cả ngày có một chút không hài lòng thì khóc, khóc có cái rắm dùng! Ta đã sớm nói cho ngươi, Tống Trường Khanh kia tính tình không tốt, ngươi bám hắn khẳng định không được. Triệu Thư Lâm tính tình tốt, ngươi chỉ cần đối hắn nhẹ tiếng mềm giọng thì hắn nhất định mềm lòng. Còn có, ta nói với ngươi, Triệu gia có tiền nhiều hơn Tống gia, ngươi cũng không thể phạm hồ đồ! Bằng không lão nương không thừa nhận ngươi nữ nhi này! Có nghe thấy được hay không?"
Mã thị nói, Vương Chi Nhi không nghe vào, nàng cảm thấy Tống Trường Khanh tốt hơn Triệu Thư Lâm. Vì sao nương nhất định muốn mình đi chuẩn bị quan hệ tốt với Triệu Thư Lâm chứ?
Hết chương 107.