Ba ngày chỉ uống nước không ăn cơm, Triệu thị đã suy yếu đến nói cũng không nói ra được, trong lòng bà thực hối hận, vì sao phải giả bộ bệnh chứ, thật đúng là làm ra bệnh rồi! Hiện tại bản thân bà bị đói bụng đúng ba ngày, còn có người trông coi, một khi nhịn không được muốn lén vào phòng bếp trộm chút đồ ăn, đã bị người ngăn cản, thời điểm đến ngày thứ ba, bà cũng đã đói không dậy nổi rồi.
Đến ngày thứ tư, Triệu thị nhìn cháo loãng, hung hăng uống hết bốn chén lớn, không quan tâm là cháo loãng, ít nhất vẫn tốt hơn so với nước lạnh, ít nhất bên trong còn có đồ.
Vương Hoa Nhi vụng trộm hỏi Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, muội nói thật ra đi, để cho bà nội uống nước ba ngày, có phải muội ra chủ ý hay không?"
Vương Phúc Nhi vô cùng thành thật nói: "Nhị tỷ, tỷ nói gì đó, rõ ràng là Tống đại phu nói bà nội có bệnh, phải như vậy mà, muội cũng không có nói cái gì nha."
"Ha ha, tỷ cũng không hỏi nữa, dù sao hiện tại ở trong lòng tỷ rất thoải mái." Làm cho bà nội cam chịu, là chuyện thật tốt, về sau bà cũng sẽ không lại làm khổ cha nữa, bếp nhỏ trong nhà cũng được bảo vệ, ô ha ha, quả thực là rất tốt.
Thoáng một cái cũng sắp tới mùa gặt lúa, tiết Trung thu cũng gần đến. Vương gia có tổng cộng năm mẫu đất, một mẫu trong đó có ba phần làm vườn rau, bảy phần còn lại thì trồng chút khoai tây, khoai lang linh tinh. Vương gia thôn, chính xác mà nói là ở khu vực trung gian, cũng không thuộc phương nam, cũng không nghiêng về phía bắc, cũng không phải đồng bằng. Mà thật ra ruộng đất giống khu vực Khâu Lăng hơn, có núi, cũng có sông. Một năm có một quý trồng lúa nước, lại có một quý tiểu mạch (lúa mì), tiểu mạch được bắt đầu trồng sau khi thu hoạch lúa. Trải qua một mùa đông, sau đó mãi cho đến tháng tư tháng năm thì mới gặt, thời kì sinh trưởng rất dài, lúa nước so sánh với lúa mạch thì thời gian ngắn rất nhiều, khoảng ba bốn tháng thì thu hoạch rồi.
Vương gia có bốn mẫu lúa nước, thoạt nhìn không ít, nhưng mà chia đều xuống, một người cũng không được bao nhiêu, vả lại còn phải nộp thuế, căn bản là còn lại không có bao nhiêu.
Mà Vương lão đầu và Triệu thị trực tiếp thực hiện phương pháp, là bán toàn bộ đi, đổi về càng nhiều lương thực phụ mà ăn, bằng không thật sự có thể đói chết người.
Từ khi hạt thóc bắt đầu ngã sang màu vàng, người Vương gia thôn bắt đầu mùa vụ thu gặt lúa. Lúc này mặt trời cũng độc, nhưng mà nông dân thì làm sao quản cái này, không nhanh chóng thu gặt lương thực về, ông trời nói hạ mưa to thì sẽ có mưa to xuống, đến lúc đó hạt thóc nẩy mầm chín rữa ở dưới ruộng cũng không tốt.
Vương gia hễ là người có thể lực đều xuống ruộng làm việc. Tuy rằng Thích thị đang có bầu, nhưng mà dân quê làm sao có quý trọng như như vậy, chỉ cần ngươi còn chưa có sinh, thì vẫn phải làm việc. Có rất nhiều người mang thai cũng đi cắt lúa!
Vương Phúc Nhi nhìn thấy mà run sợ trong lòng, nghe nói còn có người sinh hài tử ở đầu bờ ruộng, đây cũng không phải là truyền thuyết. Vương Phúc Nhi bỏ nước đun sôi để nguội vào trong rổ, chuẩn bị mang đi đưa cho mọi người đang cắt lúa. Giờ phút này Triệu thị cũng bắt đầu nấu cơm, bốn con dâu đều đã ra đồng, bà và Vương Hà Hoa ở nhà làm cơm cho cả đại gia đình. Lúc này, bà cũng không tiếc cho cả nhà ăn trứng gà, bằng không mọi người không có khí lực làm việc.
"Phúc nhi, khẩn trương đưa đi qua cho ông nội ngươi, còn lề mề cái gì!" Triệu thị rống lớn nói.
Vương Phúc Nhi mang theo cái rổ nặng trĩu, chân ngắn bước nhỏ đi xuống ruộng, rổ này có trọng lượng ít nhất cũng năm cân, thật không đủ sức mà.
Bởi vì là thời điểm ngày mùa, bên tú tài công cũng cho học trò tạm nghỉ học, bọn nhỏ đều là nông dân, trong nhà đều có công việc phải làm.
Nơi nơi đều là ruộng lúa vàng óng ánh, mọi người khom thắt lưng cắt từng mảnh lúa nước vàng óng xuống. Ruộng nhà Vương Phúc Nhi cách thôn có chút xa, hộc hộc hộc hộc, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc: "Ông nội, con đưa nước đến đây!" Vương Phúc Nhi hắng giọng hô.
Mấy tiểu tử Vương Đại Bảo và Vương Nhị Bảo lập tức buông lưỡi liềm chạy tới, rót một chén nước một hơi uống sạch: "Thật sự là thoải mái ha, Phúc nhi, sao không mang một ít thức ăn tới?" Vương Đại Bảo hỏi.
"Bà nội không để cho ta mang. Đại ca, chúng ta sắp làm xong rồi sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Còn sớm, Phúc nhi, lần sau lúc tới thì đưa chút đồ ăn lại đây, đã đói bụng rồi." Vương Đại Bảo nói.
Vương Nhị Bảo trừng mắt xem thường: "Ca, ca nói đưa đồ ăn thì sẽ đưa ăn hả, bà nội không lên tiếng, Phúc nhi cũng không biết, có đúng hay không, Phúc nhi?"
"Nhị ca nói đúng lắm, nếu không một lát nữa muội đi hái quả mâm xôi đưa lại đây?" Vương Phúc Nhi nói.
"Không được, thứ kia đều có rắn bò qua, ăn vào sẽ bị ngộ độc." Tam Bảo cùng đi qua nói.
"Người nào nói? Rắn chỉ có miệng là có độc, trên người cũng không có độc." Vương Nhị Bảo phản bác.
"Nhị ca, Tam ca, đừng ầm ỹ, muội đi hái rồi dùng nước lạnh rửa thật sạch, không phải được rồi sao? Người ta cũng có nhiều người như vậy ăn rồi cũng không có chuyện gì." Vương Phúc Nhi chống nạnh nói, thật là, chút chuyện vậy mà còn muốn ầm ỹ.
Xa xa Vương lão đầu đi lại đây, ba cái bảo lập tức chạy xuống ruộng, Vương lão đầu uống vào một chén nước lạnh, hút thuốc lá rời một lát rồi nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi đi về trước đi, mấy thứ này lúc buổi tối chúng ta sẽ mang về. Kêu bà nội con thêm chút dầu mỡ vào trong thức ăn, mọi người không ăn được thức ăn có dầu, cả người cũng không có nhiệt tình."
Lại hô xuống ruộng: "Nhà lão Tam, ngươi cũng đi theo trở về đi!" Dù sao con dâu cũng lớn bụng, nếu để cho nàng làm cùng mọi người một hơi đến trời tối, nếu thật sự xảy ra chuyện, hối hận cũng không kịp.
Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi vội để cho Thích thị trở về, các nàng cũng rất lo lắng.
Cuối cùng Thích thị đi theo Vương Phúc Nhi cùng nhau đi về, trong lòng Đinh thị và Mã thị lại không thăng bằng, mà thật ra Sở thị lại không nói gì thêm, nghe ai người chị dâu nói nhỏ, lại hỏi: "Trước kia thời điểm đại tẩu và nhị tẩu mang thai cũng ra đồng sao?"
Đinh thị không nói nữa rồi, bởi vì lúc nàng mang thai lần đầu tiên, là tôn tử bảo bối thứ nhất của Vương gia, cũng được cung phụng giống như trở thành bảo bối, làm sao còn để cho nàng làm việc? Hai cái thai còn lại là mùa đông, không phải ngày mùa, tự nhiên không có chuyện mang thai còn phải xuống ruộng cắt lúa.
Ngược lại lúc Mã thị mang thai Vương Chi Nhi là mùa hạ, nhưng mà không làm được bao lâu thì nàng ta liền la hét đau bụng, sau đó vốn cũng không có xuống làm việc lần nữa. Nhưng Thích thị thì trái ngược, thật đúng là thành thật làm việc, chính bọn họ cũng hay bắt nạt Thích thị là một người thành thật như vậy, hiện tại bị Tứ đệ muội hỏi, vẻ mặt đều có chút xấu hổ. Tứ đệ muội cũng không phải là người yếu đuối, vả lại trong tay còn có tiền, các nàng cũng không dám nói cái gì ngay trước mặt nàng ta.
Vương Phúc Nhi hái được một ít quả mâm xôi ở bên đường, đều là nằm sát trên mặt đất, từng trái từng trái đỏ au, nhất là bên cạnh con rạch có nước thì có rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền được một vốc thật lớn.
"Nương, ngày mai người đừng đi nữa, đệ đệ cũng sẽ mệt đó." Để cho phụ nữ có thai làm việc, thật sự là rất không nên.
"Cũng không có mệt lắm, nông dân chúng ta nào có quý giá như vậy? Thân thể nương rất khỏe, công việc trong ruộng thì khẩn trương, thiếu một người sẽ bị kéo thời gian, vạn nhất trời mưa làm lúa bị ngâm nước, vậy một năm tới chúng ta đều xong rồi." Thích thị không đồng ý.
"Vậy nương có thể ở nhà nấu cơm, để cho bà nội đi làm việc." Vương Phúc Nhi cảm thấy nên là như vậy, bà nội nhà mình cũng mới hơn năm mươi tuổi, trung khí mười phần, mắng chửi người cũng đặc biệt hăng hái, so với một phụ nữ có thai thì cũng khỏe hơn nhiều đi.
Thích thị nói: "Hài tử ngốc, bà nội con là trưởng bối, trở về cũng đừng nói lung tung." Con của mình đau lòng mình, Thích thị không muốn bởi vì nguyên nhân là mình mà con bị trưởng bối mắng.
"Không nói thì không nói thôi." Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói thầm.
Sau khi trở về Triệu thị thấy Thích thị trở lại, lại nói một trận, cuối cùng phải nói ra là Vương lão đầu kêu trở về, mà bà vẫn chửi nửa ngày mới ngậm miệng. Vương Hà Hoa vụng trộm nói với Thích thị: "Tam tẩu, nương chính là như thế này, tẩu đừng để ở trong lòng, ngày mai ta xuống ruộng, tẩu ở nhà giúp đỡ nấu cơm là được."
"Vậy sao được, cũng đừng để phơi nắng đen! Chúng ta nhân khẩu nhiều, làm hai ngày thì việc xong rồi, bản thân ta sẽ tự chú ý." Thích thị biết ý tứ của Triệu thị, Hà Hoa đã sắp đến tuổi làm mai, muốn ở nhà bồi dưỡng, miễn cho phơi nắng đen, đến lúc đó khó mà nói chuyện làm mai.
Cuối cùng hai người chị dâu em chồng nói cả buổi, Hà Hoa cũng không lay chuyển được Thích thị.
Vội vàng hai ba ngày, rốt cuộc hạt thóc đã thu hoạch xong, trên sân phơi thóc mọi người đều tranh nhau chiếm chỗ. Vương gia trừ bỏ đập lúa ở trong nhà mình, còn muốn phân ra một phần tới sân phơi, chỉ là mấy ngày cũng không có chiếm được vị trí, trong lòng không khỏi sốt ruột. Cuối cùng vẫn là Trương thẩm tặng chỗ cho Vương gia mới xem như là giải quyết vấn đề. Lúc này làm cho lúa từ cọng rơm rớt xuống, cũng hoàn toàn là công việc tốn sức, gia đình có gia súc, thì gia súc lôi kéo cái trục (cán) được đặt trên hai phiến đá lăn, nghiền qua vài lần, vậy thì tự nhiên lúa sẽ rớt xuống từ rơm rạ. Gia đình không có gia súc, có khi là trực tiếp dùng chày gỗ đánh xuống, mà cũng có dùng sức người thay thế gia súc, lôi kéo trục đá, cực kỳ vất vả.