Ngày hôm sau, thời điểm ăn điểm tâm mọi người đều rất im lặng, một lát sau, Vương Mai Hoa và trượng phu của nàng là Trần Hổ, Vương Hà Hoa và Thích Gia An cũng tới đây. Bọn họ đơn giản là đến làm người chứng kiến, vì phân gia không liên quan tới họ, nữ nhi gả đi như nước tạc ra ngoài, cũng không có biện pháp.
Tiếp theo, là nhị gia gia và tam gia gia của Vương Phúc Nhi lại đây, Vương lão đầu có ba huynh đệ, hắn là lão đại, cuối cùng là lý chính Vương Tài chậm rì rì đi tới. Một khi Vương Tài đã tới, thì việc ở riêng cũng bắt đầu phân chia. Kỳ thật Vương gia cũng không có nhiều tài sản gì, chủ yếu nhất là căn nhà và ruộng đất. Cũng là bốn huynh đệ mỗi người một gian phòng mà thôi, cũng là một người một mẫu, rất công bằng. Trong nhà ngay cả một con gia súc cũng không có, chỉ có duy nhất là đàn gà, Triệu thị không cho phép phân chia, tự bà nuôi dưỡng, về sau còn phải lấy trứng gà để đổi dầu muối này nọ, cho nên không có một con động vật nào. Về phần nồi niêu chén bát, dựa theo nhân khẩu, đủ dùng cho một nhà là được, nhiều hơn nữa cũng không có, mà ngay cả chiếc đũa cũng là một người một đôi. Lương thực cũng ấn theo khẩu phần mà phân chia, Mã thị có mấy lần đều nói là không công bằng, nhưng mà nhìn hai người lão Tứ cũng không có nói chuyện, đành phải cố nén. Bởi vì khẩu phần của nhị lão công công bà bà cũng chỉ phân chia cho đúng cho hai người, nếu nàng ta nháo lên, cũng quá không trình độ rồi.
Vương lão đầu nói: "Ngày hôm qua cũng đã nói rồi, bốn huynh đệ các ngươi, hàng tháng mỗi nhà cấp cho ta và nương các ngươi một trăm văn tiền, một lát nữa việc này cũng phải viết vào trong văn thư đi. Ta mặc kệ các ngươi nói cái lý do gì, ta và nương các ngươi nuôi lớn các ngươi, các ngươi cũng nên nuôi sống chúng ta, nếu ai không phục, vậy phòng ở và đất đai cũng không cần đi. Mặt khác, từ mấy tháng trước các ngươi đều đã tự mình cất tiền riêng, tiền trong tay ta và nương các ngươi, sẽ không phân cho các ngươi, chờ hai lão già chúng ta đều mất thì nói sau. Còn có ý kiến gì hay không? Nếu không có ý kiến, nhà này cứ phân ra như vậy."
Bốn huynh đệ đều không nói gì, thì coi như là không có ý kiến. Vương lão đầu gật gật đầu với đám người lý chính: "Về phần các ngươi nếu muốn ra ngoài xây nhà khác để ở, cũng là chuyện của bản thân các ngươi sau khi ở riêng. Còn một gian phòng ở đó, nếu muốn chuyển cho huynh đệ các ngươi, thì do các ngươi tự mình thương lượng, ta sẽ không can thiệp. Tài huynh đệ, mời ngươi hỗ trợ viết văn thư phân gia một chút đi."
Vương Tài trải qua rất nhiều nhà đã phân gia, chính là nhà Trần Cường Tử cũng là qua tay hắn. Khi đó, là đầu heo cũng đánh thành đầu chó, hiện tại Vương gia bình tĩnh ở riêng như vậy, thật ra lại ngoài sở liệu của hắn, còn tưởng rằng mọi người đều muốn ầm ĩ một phen, kết quả lại không có.
Không có thì tốt, mọi người sống vui vẻ thì so với cái gì cũng tốt hơn. Hơn nữa có hai huynh đệ Vương lão đầu làm chứng, vì thế nhà này cũng phân xong.
Mấy món đồ lặt vặt phân chia không đồng nhất, nhưng mà đây cũng là một phần của nhà, cảm giác không giống với trước kia, ít nhất về sau không ăn chung một nồi. Mà Sở thị và Vương Thiết Tỏa chờ đám người lý chính ăn xong cơm trưa, thì nói với mọi người, muốn ra ngoài xây nhà ở.
Vương lão đầu nói: "Đã ở riêng rồi, các ngươi tính toán muốn làm cái gì thì tự mình làm cái đó, không cần cái gì cũng nói với ta."
Đinh thị đá đá chân Vương Kim Tỏa, Vương Kim Tỏa khụ một tiếng, hỏi: "Vậy phòng ở bên này của Tứ đệ, nên tính làm sao? Ngươi xem, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng lớn, còn ở cùng một chỗ với chúng ta. Nếu không, Tứ đệ coi như đau lòng mấy đứa Đại Bảo, cho chúng ta cái phòng đó đi."
"Dựa vào cái gì?" Mã thị lập tức phản bác: "Đại ca thật sự là giỏi tính toán, phòng ở của Tứ đệ chẳng lẽ là nước thổi tới được? Muốn nói, nhà của ta cũng không đủ phòng ở, còn có Tam đệ và Tam đệ muội, bọn họ còn có ba đứa bé, trong bụng Tam đệ muội còn có một đứa nữa, bọn họ lại càng không đủ chổ ở." Mặc kệ thế nào, tiện nghi này không thể cho đại phòng của ngươi chiếm.
Vương Thiết Tỏa nhìn tình hình này, liền biết nương tử của mình nói rất đúng, chuyện này thật đúng là không thể dễ dàng giải quyết. Vốn muốn trực tiếp cho nhà Tam ca, hiện tại nếu cho Tam ca, thì chính là tìm phiền toái cho Tam ca, chỉ sợ lấy tính tình của Tam ca và tam tẩu, cũng sẽ không chiếm tiện nghi này.
Sở thị nói: "Nhị tẩu nói đúng, đây là phòng ở cha và nương cho chúng ta, nếu mọi người đều muốn có được, ta cũng không nói nhiều, nếu ai muốn, cho ta cùng Thiết Tỏa năm trăm văn tiền, thì phòng ở này liền thuộc về người đó, huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, cũng không đến nỗi tổn thương hòa khí."
Mã thị cũng muốn đi ra ngoài ở, khẳng định là không cần, nhưng mà bây giờ nàng ta còn không muốn nói, vì thế việc này cứ như vậy mà xác định. Tự nhiên Đinh thị trở về thương lượng với Vương Kim Tỏa, dù sao bọn họ không muốn chuyển đi, nhưng mà mấy đứa con cũng lớn.
"Cha Cúc nhi, hiện tại trong tay chúng ta chỉ có một lượng bạc, nếu như xây căn nhà gạch căn bản là không đủ." Thích thị thở dài.
Vương Đồng Tỏa nói: "Không đủ thì ta đi mượn mấy người thân thích một ít, viết giấy vay nợ cũng được, dù sao cũng phải cất được căn nhà. Nếu không mấy đứa khuê nữ cũng lớn, ở trong một gian phòng cũng kỳ cục, trong bụng nàng còn có một đứa, căn bản là ở không được."
Thích thị nói: "Ta về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, mượn của cha nương một ít, tốt xấu gì cũng phải cất được cái nhà." Có thể có được cái nhà của riêng mình, là mộng đẹp lớn nhất đời này của Thích thị. Cho nên tuy rằng hiện tại tiền không đủ, nhưng mà cũng rất kiên định muốn xây nhà ở.
Vương Đồng Tỏa cũng có ý tưởng giống vậy, vì thế hai người cùng đi Thanh Sơn thôn, nương Thích thị là Hồ thị và Thích Lão Hán biết Vương lão đầu thế nhưng lại chủ động cho ở riêng, cao hứng không biết như thế nào cho phải. Hồ thị nói thẳng: "Đã sớm nên ở riêng rồi, cả một đại gia đình đều chen lấn cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng gặp phải chuyện không may. Công công (cha chồng) của con coi như là người hiểu biết, lần này tốt rồi, các con có thể tự mình sống, người khác cũng sẽ không lại nói khuê nữ của ta."
Vương Đồng Tỏa có chút ngượng ngùng, Thích thị vội nói: "Nương, lần này con và Đồng Tỏa trở về, chính là hy vọng có thể mượn chút tiền, trước cất lên cái nhà che nắng mưa, không câu nệ là dạng gì, cho dù là nhà cỏ tranh, chỉ cần có cái nhà của riêng mình là được, bọn nhỏ đều chen chúc chung trong một căn phòng, thật sự cũng rất kỳ cục."
Hồ thị gật gật đầu: "Rất là đúng, Hà Hoa, ta cho Tam ca ngươi vay tiền, ngươi không có ý kiến đi." Hồ thị thương lượng với tức phụ nhi (con dâu) Vương Hà Hoa.
"Xem nương nói kìa, Tam ca tam tẩu cũng không phải là người ngoài, con cũng hy vọng bọn họ có cuộc sống tốt. Nương người làm chủ là được, con một chút ý kiến cũng không có." Vương Hà Hoa ở bên cạnh đang vội vàng làm giầy cho Thích Gia An.
Hồ thị nghe xong trong lòng cũng vui vẻ, tức phụ nhi này coi như cũng được, một chút cũng không giống như nương nàng, ngược lại là thực lưu loát, vả lại cũng thực hiếu thuận đối với mình và lão nhân. Lúc ban đầu cũng nghe tức phụ nhi này nói nhà mẹ đẻ ở riêng, bà còn tưởng rằng là nói đùa, hiện tại nữ nhi tự mình về đây, mới biết được là thiên chân vạn xác (hoàn toàn đúng).
Nhớ lại Gia An bán món ăn dân dã còn dư không ít tiền, vì thế cho Thích thị hai lượng bạc: "Các ngươi cầm đi, không đủ thì nói sau, cất cái nhà cho nghiêm chỉnh, trăm ngàn lần không được nói gì chỉ cần cái nhà cỏ tranh. Hiện tại mùa đông cũng sắp đến, các ngươi cũng không thể để bọn nhỏ chịu khổ. Chờ Gia An trở lại, ta kêu nó cũng đi qua hỗ trợ, nhất định trước khi tới năm mới phải làm xong cái nhà, cho các ngươi cũng có nhà mới qua năm mới. Về sau, ta đi qua chỗ các ngươi, cũng có thể ở lại vài ngày." Trước kia không có chỗ ở, cho nên Hồ thị chưa bao giờ qua đêm ở trong nhà đại nữ nhi, hiện tại có thể rồi.
Thích Gia Mẫn của chúng ta ở trấn trên cũng biết được đại tỷ của mình ở riêng, muốn cất cái nhà ở, cũng đưa tới hai lượng bạc: "Tỷ, muội luôn ngóng trông một ngày này, đến lúc đó để cho Điền oa tử và Lỗi oa tử đến ở nhà các ngươi nhiều thêm vài ngày, muội cũng nhàn hạ rảnh rỗi."
Lần này trong tay cũng có năm lượng bạc, xây căn nhà dường như không còn là vần đề khó khăn. Ở Vương gia thôn, thông thường xây nhà tốn kém khoảng bốn lượng hai, mà nếu như bản thân có thể làm gạch mộc, còn có thể tiết kiệm rất nhiều. Vấn đề chủ yếu nhất chính là tiền công.
Cuối cùng quyết định xây nhà gạch, còn tìm thêm vài người tới hỗ trợ, kỳ thật cũng chính là dùng đất sét trộn rơm rạ làm thành từng khối từng khối ở trong khuôn. Chờ sau khi phơi nắng khô là có thể dùng, nhưng mà trộn bùn là công việc tốn sức, phải khuấy trộn đều mới tốt.
Bên kia lão Tứ Vương gia đã chọn địa phương chuẩn bị cất nhà xong, nhưng mà nghe nói Vương lão tam cũng muốn xây nhà, liền thương lượng cùng Sở thị một chút, đợi mùa xuân sang năm rồi cất sau. Dù sao họ cũng chỉ có hai người, một gian phòng cũng qua được, Vương lão tứ còn muốn để ý hỗ trợ cho Tam ca của mình. Nhiều người thì thêm một phần khí lực.
Vì thế hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, căn nhà mới sau này của mấy người Vương Phúc Nhi ở đối diện sông Lương Hà, địa phương bên cạnh sườn núi cách nhà Trương thẩm khoảng hai trăm thước. Sau lưng dựa vào núi, phía trước nhìn xuống chính là con sông Lương Hà, đối diện chính là Vương gia thôn, mọi người đều nói là địa phương tốt.
Lý chính Vương Tài thu một ít tiền tượng trưng, thì nền nhà này thuộc về Vương Đồng Tỏa. Trong thôn những người có quan hệ tốt với Vương Đồng Tỏa đều đến hỗ trợ. Vương Đồng Tỏa và Thích thị đã thương lượng xong, một ngày làm việc xong thì trả một ngày tiền công, không thể bởi vì người ta là bằng hữu, mà dễ dàng sai sử người ta.
Mấy người Vương Phúc Nhi thì phụ trách nấu cơm, Vương Hà Hoa cũng trở về hỗ trợ, có đôi khi cũng sẽ nấu cơm cho những người đến hỗ trợ, giống ngày đầu tiên động thổ, sau đó bắt đầu xây tường, cuối cùng nhà xây xong cũng phải mời khách. Cũng may tuy rằng thời tiết tiến vào mùa đông, nhưng mà vẫn chưa có tuyết rơi, cũng không quá lạnh lẽo, ngay cả nước trong sông cũng chưa có kết băng. Cụ già trong thôn cũng nói đây là đông ấm, có lẽ sang năm lúa mạch thu hoạch không thể nào tốt được, bởi vì thời tiết không lạnh, côn trùng có hại sẽ không bị đông lạnh chết đi.
Bận rộn hơn nửa tháng, nhà của Vương Phúc Nhi cũng đã hình thành tương đối, tổng cộng là bốn gian phòng ở, tọa bắc hướng nam, có cái sân khá rộng. Vương Phúc Nhi đề nghị là xây hàng rào quanh sân, chỉ là thời gian này không kịp, chỉ có thể đợi mùa xuân sang năm rồi bàn lại.