Triệu Thanh Minh về tới trong nhà, nói với một chưởng quầy trong đó: "Ngươi cứ nói với Trần ký người ta, nếu thật sự muốn trở mặt với Triệu Thanh Minh ta, như vậy thì cứ tiếp tục, còn nếu muốn giữ lại một con đường, như vậy để cho bọn họ nhìn Triệu Nhị gia bên kia mà làm."
"Đông gia, ý của ông là?"
"Ý tứ của ta là, biện pháp ngu xuẩn như vậy cũng chính là vị Nhị đệ kia của ta mới có thể làm ra được, nếu Trần ký muốn thực đơn thì trực tiếp tìm Triệu Thanh Minh ta là tốt rồi, dựa vào phán đoán cũng có thể bắt cóc người khác, Trần ký này có thể thành như bây giờ, thật đúng là ra ngoài dự đoán của người ta."
"Đông gia nói đúng, ta thấy việc này cũng chính là nhị gia bên kia mới có thể làm ra, đông gia, ta hoài nghi chúng ta bên này có gian tế, bằng không thì dựa vào cái gì hoài nghi đến Vương gia bên kia?"
"Ngươi nói rất đúng, không phải là người trong phủ, không biết ta đi qua Vương gia, một lát gọi thiếu đông gia các ngươi lại đây, việc này hẳn là để cho hắn làm."
"Vậy tiểu nhân cũng đi xuống."
Triệu Thư Lâm từ bên ngoài trở về: "Cha, người không muốn xé rách mặt với Trần gia?"
Triệu Thanh Minh gật đầu: "Trên thương trường cũng không nói cái gì là đối lập cả đời, chẳng qua Trần gia cũng muốn vùng vẫy tranh với ta thôi. Hiện tại cũng biết Triệu gia ta không phải dễ chọc, hắn không muốn lưỡng bại câu thương, cho nên Nhị thúc con bên kia có việc bận rộn rồi."
Nhị thúc? Càng là thân nhân càng hại ngươi đến ngoan độc, ngược lại là những người không liên quan, ở thời điểm ngươi có khó khăn, sẽ giúp đỡ ngươi.
"Cha, Vương gia bên kia, hẳn là không có vấn đề gì đi."
Triệu Thanh Minh gật gật đầu: "Việc này là chúng ta bên này chọc phiền toái cho bọn họ, chỉ cần chúng ta không để cho người khác biết thực đơn kia xuất phát từ bên kia là được. Chẳng qua việc này Trần gia cũng sẽ không đi làm, dù sao mở tửu lâu, nếu để cho người khác nói cho Đồng Tri bọn họ dùng thủ đoạn như vậy để đoạt thực đơn nhà khác, như vậy về sau bọn họ cũng đừng tiếp tục lăn lộn trong ngành này. Việc này hoàn toàn là do vị Nhị thúc kia của con tự mình ra chủ ý ôi thiu, Trần gia chẳng qua là mặc kệ không can thiệp thôi. Cũng may xảy ra việc này, đối với chúng ta cũng mới có lợi, ít nhất về sau Trần gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, cũng giống như là đặc biệt đưa cán dao cho chúng ta rồi."
"Vậy Nhị thúc bọn họ có hay không?"
"Trần gia đương nhiên là sẽ không sẽ giúp Nhị thúc con, chuyện lần này không có thành công, bọn họ ăn mệt, khẳng định đối với Nhị thúc con vốn không có hi vọng gì, chẳng qua cũng chỉ là nể mặt, lần này không cần chúng ta động thủ, tự nhiên Nhị thúc con sẽ có người thu thập hắn."
"Nhưng mà, Nhị thúc có thân gia tốt, có lẽ cũng chỉ là rời khỏi Tú Thủy trấn này."
"Không vội, trước kia là xem ở tình huynh đệ một hồi, để cho hắn một con đường. Hiện tại tình cảm này đã dùng hết rồi, vậy không trách được ta. Chỉ là, về sau chúng ta đều không cần tự mình đi Vương gia, tránh mang phiền toái đến cho bọn hắn, con xem hôm nay việc này cũng không phải chính là bởi vì chúng ta gây nên sao? Là ta sao có lỗi Vương gia."
Triệu Thư Lâm trầm mặc một chút, nói: "Cha, người nói con đều hiểu được, con sẽ không đi bên kia."
"Ài, là cha không tốt, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, cầm được thì cũng buông được, không phải có câu nói rất đúng sao, sáng mất tối được, mọi chuyện có được thì có mất, một vài thứ cũng không thể cưỡng cầu."
Ngày hôm sau Vương Tiểu Bảo lại vui vẻ, Tống Trường Khanh vốn đang nghĩ ở lại đây, nhưng mà thật sự là không có lý do gì, đành phải đi ba bước quay đầu một cái rời đi, Khấu nhi cười nói: "Tiểu thư, cô gia chúng ta thật sự là tốt."
"Kêu loạn cái gì? Không cho phép kêu cô gia!" Vương Phúc Nhi nói.
"Ha ha, vậy chờ về sau em lại kêu." Khấu nhi cười hì hì nói, nàng ở trong nhà này sống càng ngày càng tốt, mỗi ngày được ăn no, còn mặc tốt, nhà chủ nhân lại đối xử tốt với mọi người, thật sự là tiến vào trong ổ phúc. Trước kia ở nhà mình không phải lớn cũng không phải nhỏ, hoàn toàn là một người bị bỏ qua, lại là hàng lỗ vốn, sao có thể nghĩ đến có ngày lành hiện tại?
"Cha bọn nhỏ, có nên lại tìm một người lớn hơn chút đi theo Tiểu Bảo hay không? Tiểu Ngưu tử quá nhỏ, nếu việc này lại xảy ra một lần nữa, ta cũng chịu không nổi."
Vương Đồng Tỏa nói: "Hắn là một nam oa, sợ này sợ kia giống như dạng gì? Lại nói chuyện này làm sao đều phát sinh ở trên người Tiểu Bảo? Coi như không có chuyện thì tốt rồi, nàng đừng quản nó, sớm muộn gì cũng có một ngày nó phải tự mình sống, mỗi ngày nàng lo lắng cái này, lo lắng cái kia, còn lo lắng không yên. Ta cũng không tin, chuyện không hay ho gì đều phát sinh ở trên người Tiểu Bảo."
"Phi phi phi, nói cái gì đâu, ta cũng không nói, ta phải đi thắp nén hương cho Bồ Tát, hắn đây là phạm vào thái tuế, phải trừ bỏ đi tai họa."
"Nương, người không có nghe nói qua sao, đại nạn không chết tất có hạnh phúc mai sau, Tiểu Bảo chúng ta là như thế này." Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị nghe xong cao hứng: "Chính là con nói như vậy mới tốt."
Vương Phúc Nhi tiếp tục nói: "Con nghe người ta còn nói, con người ấy, phúc khí và tai nạn cả đời đều cũng có số, tuyệt đối không phải ít, cũng sẽ không nhiều. Tiểu Bảo trôi qua lần này, vậy về sau khẳng định là thuận lợi trôi chảy, nương cứ hoàn toàn yên tâm đi."
"Phúc nhi, lời này ta cũng đã nghe qua, được rồi, để cho Tiểu Bảo đi tư thục đi thôi, để cho Tiểu Ngưu tử nghỉ tạm vài ngày, đứa nhỏ này cũng là bị tội, bọn người này cũng thật là quá nhẫn tâm độc ác, đánh Tiểu Ngưu tử u cục lớn như vậy, lỡ đánh ngốc người ta thì phải làm sao." Thích thị nói.
Lý tẩu tử ở bên cạnh nói: "Đây cũng không phải là vận khí, Tiểu Ngưu tử có năng lực chắn tai họa cho Tiểu Bảo thiếu gia, cũng tốt."
"Cũng không thể nói như vậy, mệnh Tiểu Ngưu tử vốn cũng đủ khổ, chúng ta làm chủ nhân, ài, Lý tẩu tử, hôm nay ngươi đặc biệt làm một nồi canh gà cho Tiểu Ngưu tử, phải bồi bổ." Thích thị thở dài.
"Được, nãi nãi chính là lòng dạ tốt."
Vương Tiểu Bảo đi đến trường, lần này là Thích thị tự mình đưa đi qua, tuy rằng nói nhiều như vậy, yên tâm không ít, nhưng nà vẫn muốn tự mình trông thấy đưa đi vào mới được, làm nương thì là như thế này, cái gì cũng không yên lòng.
Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi sau đó mới biết được việc này. Vương Đồng Tỏa và Vương Phúc Nhi cũng không muốn cho hai người các nàng bận tâm, việc này đã giải quyết viên mãn, như vậy làm cho người nhiều biết đi theo lo lắng làm gì?
Cho nên cũng chỉ có người tiểu viện Vương gia biết, người khác là Tống gia và Triệu gia bên kia, người ta cũng sẽ không nói ra bên ngoài, dù sao việc này không tốt đẹp gì. Nương Tống Trường Khanh Lí thị còn tự mình qua đây thăm Tiểu Bảo, an ủi một chút, làm Thích thị vui vẻ, nói thẳng về sau Vương Phúc Nhi có mẹ chồng tốt.
"Chuyện như vậy ở nhà cũng không nói cho ta và đại tỷ một tiếng, thật sự không coi chúng ta trở thành người nhà." Vương Hoa Nhi nói.
"Nói ra các tỷ lại chạy về cũng phiền toái, việc này đều đã giải quyết rồi, không có chuyện gì." Vương Phúc Nhi nói.
"Còn nói vậy, ài, muội nói cũng đúng, chờ chúng ta trở về, đã sớm chậm, quên đi, không nói nữa. Đại tỷ, đây là ở gần thì tốt hơn, nhìn xem tiểu tử Tống Trường Khanh kia, vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức chạy tới, chúng ta lại không được. Muội thấy về sau cha nương nhất định càng thích tam nữ tế này, tỷ nói đúng không?"
Vương Cúc Nhi cười nói: "Đúng vậy, như vậy cũng tốt, chúng ta đều phải cám ơn hắn, giúp đỡ chúng ta quan tâm cha nương, chỉ là cha nương thích hắn nhiều cũng là đương nhiên."
Vương Phúc Nhi nói: "Hiện tại hai người trêu ghẹo muội, chẳng lẽ cha nương chúng ta không thích đại tỷ phu và nhị tỷ phu sao? Mỗi lần đi lên huyện, cha nương chúng ta đều phải mang thật nhiều thứ cho đại tỷ phu và nhị tỷ phu, cho tới bây giờ cũng không có bỏ qua."
Vương Hoa Nhi cười nói: "Nhìn xem, hiện tại đều đang bênh vực cho tiểu tử Tống Trường Khanh kia, có thể thấy được là nữ sinh hướng ngoại, thật là."
Vương Phúc Nhi cũng không khách khí: "Nhị tỷ, tỷ là đang nói chính mình đi, tỷ cũng là nữ sinh hướng ngoại, muội thấy hiện tại tỷ vừa nhắc tới, chính là chuyện nhà của a di, thế này mới kêu là hướng ngoại đây."
"Được được được, tỷ nói không lại muội, tỷ không nói còn không được sao? Sao tiểu tử Tiểu Bảo còn chưa có trở về? Tỷ phải nói với nó, sao một chút tâm cảnh giác cũng không có hả, bị người ta trực tiếp bắt đi tốt xấu gì cũng hô to vài tiếng, để cho người khác phát hiện cũng tốt."
Thích thị tiến vào nói: "Con quan tâm Tiểu Bảo, còn không bằng quan tâm chính con đi, con nhanh chóng sinh một ngoại tôn tử cho ta, thì so với gì cũng tốt."
Lại tới nữa! Vương Hoa Nhi thực bất đắc dĩ, sao mỗi lần trở về, nương đều nhắc tới chuyện này vậy, có phải a di nói gì với nương hay không, Vương Hoa Nhi nghĩ muốn hỏi thì hỏi ngay: "Nương, có phải a di nói gì với người hay không?"
Thích thị vội gõ gõ đầu Vương Hoa Nhi: "Con nhìn xem con nói cái gì? A di đối với con đủ tốt, chính là vì nàng đối với con tốt, cho nên nương mới cảm thấy con nên nắm chặt, nhanh chóng sinh một đứa cho Khương gia bọn hắn, cũng coi như con đền đáp bọn họ."
Vương Hoa Nhi nói: "Mọi người luôn thúc giục, con sinh không được thì phải làm sao?"
"Cái nha đầu nói năng không chừng mực này, nói gì đâu? Con và Khương Điền đều không có bệnh, vì sao kêu không sinh được? Nhanh chóng phun nước miếng nói lại cho ta, bỏ xui đi, khuê nữ của ta khẳng định có thể sinh!" Thích thị nóng nảy.
Vương Cúc Nhi cũng nói: "Chuyện không thể sinh cũng trăm ngàn lần đừng có nói lại, người khác nghe thấy được thì không tốt."
Chuyện Tiểu Bảo, mọi người Vương gia cũng không biết được cũng không nói ra bên ngoài, lúc ấy vốn muốn thông báo cho Đại Bảo và biểu cô Tú Nga, chỉ là sau đó nhận thư nên không có đi thông báo, cho nên những người này cũng không biết.
Bọn họ cũng không tính giải quyết với mọi người, dù sao không phải chuyện tốt gì. Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi không giống, là thân tỷ tỷ của Tiểu Bảo, tự nhiên là nên biết, chính là chuyện sớm đã qua đã lâu, cho nên nói cũng không nói được gì, ngược lại là Vương Hoa Nhi bị Thích thị lải nhải lẩm bẩm nói nửa ngày, khiến cho nàng cũng không muốn nghe.
Vương Hoa Nhi quyết định, còn không phải chuyện không nhanh chóng sinh đứa nhỏ này sao, vì lỗ tai thanh tĩnh, nhất định phải có đứa bé. Sau khi nàng trở về, cũng không biết nói gì với Khương Điền, đôi này còn vụng trộm đi y quán kiểm tra, kết quả hai người đều không có vấn đề, như vậy chuyện sinh đứa nhỏ khẳng định là sớm muộn thôi.
Cũng không biết làm sao a di biết được, liền mua rất nhiều thuốc bổ cho hai người bọn họ, nhất thiết làm cho hai người này có hiệu quả nhanh chóng, biến thành hai người ăn không tiêu. Đến tháng mười, rốt cuộc Vương Hoa Nhi có tin tức tốt, Vương Cúc Nhi nói: "Muội cũng giỏi, sang năm khi sinh, hẳn là không quá nóng."
"Vì sao kêu không nóng, không phải tháng bảy tháng tám sinh sao? Đó thật đúng là thời điểm nóng, sao muội vận khí không tốt như vậy." Vương Hoa Nhi thực buồn rầu.
Vương Cúc Nhi nói: "Cái này cũng có thể sớm hơn mười ngày, cũng có thể trễ mười ngày, muội còn có cơ hội là sinh vào tám tháng, đến lúc đó thời tiết cũng không nóng, muội ở cữ thì thoải mái hơn. Nếu không, đến lúc đó để nương mình nói với a di, cho muội không cần ở cữ một tháng?"
"Khi nương mình sinh Tiểu Bảo, cũng chỉ ở cữ vài ngày, a di còn nói không tốt đâu, muội thấy là muội không có cái mệnh kia, khẳng định là bắt muội ở cữ đầy một tháng." Vương Hoa Nhi oán niệm trong chốc lát, lại bỏ qua, ngày hôm nay mặt ủ mày ê, vạn nhất sinh ra một đứa nhỏ cũng là mặt mướp đắng thì phải làm sao chứ. Hơn nữa nàng vốn là người thông suốt, cho nên cuộc sống phụ nữ có thai trôi qua rất thoải mái. A di cũng là hận không thể mang hết đồ này đồ kia cho nàng ăn, còn không phải sao, Vương Hoa Nhi béo lên giống như bóng cao su. Khi Vương Phúc Nhi đi qua thăm nàng cũng thiếu chút nữa không nhận ra được.
Hết chương 145.