Mục lục
Con Gái Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu thị trở về từ nhà Lưu thị, thì biết Thích thị mang theo ba đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ. “Còn dám nóng nảy với ta hả. Ai cũng không được đón trở về cho ta, cũng dám đi ra cửa thì cũng đừng trở về!”

Mười lượng bạc tốt đẹp đã không còn! Thật sự là thứ không thể lên mặt bàn mà! Một tiểu nha đầu mà thôi, có cái gì mà luyến tiếc!

“Nương, có phải người cũng muốn bức ta đi hay không, người xem người đã làm được chuyện gì! Nhà chúng ta có nghèo, cũng sẽ không bán cốt nhục ruột thịt của mình!” Vương Hà Hoa hô.

“Ta đây còn không phải là vì ngươi và tứ ca của ngươi? Tuổi các ngươi cũng đã lớn, việc hôn nhân cũng không có tin tức, hiện tại có sẵn mười lượng bạc, đến lúc đó chung thân của các ngươi còn có manh mối. Chúng ta còn có thể sửa lại mấy gian phòng ở! Chuyện thật tốt, Phúc nhi đi Trần gia cũng có thể một bước lên trời, không tốt hơn nhiều so với ở nhà sao? Ngươi xem Hoa Đào kìa, trước kia còn không phải ăn mặc toàn là mụn vá rồi mụn vá, giờ thì đeo vàng đội bạc, tùy tay cũng có nhiều thứ tốt như vậy! Tại sao ta làm không đúng?” Triệu thị cảm thấy mình không có sai.

“Bạc có được như vậy, con và tứ ca cũng không thích! Dùng tiền bán cháu gái, lương tâm cả đời chúng ta cũng bất an!” Vương Hà Hoa khóc nói.

Triệu thị tức không chỗ phát, thấy Đinh thị nhìn lén, ném một cây chổi đi qua, chỉ nghe thấy Đinh thị hét to một tiếng, rồi cũng không còn động tĩnh.

“Bà nương lười biếng, đến bây giờ cũng không làm cơm, còn chờ lão nương hầu hạ ngươi hả!” Triệu thị mắng.

Buổi chiều Vương lão đầu và mấy đứa con trai đều trở lại, bao gồm cả nhà Mã thị về từ nhà mẹ đẻ. Vương Đồng Tỏa biết nương tử của mình về nhà mẹ đẻ, liền muốn đi qua nhưng Triệu thị ngăn lại: “Không cho phép ngươi đi, làm phản rồi! Sinh không ra con trai còn dám như vậy!”

Vương lão đầu đập đập tẩu thuốc vang lên bộp bộp, làm mọi người đều dọa muốn chết: “Lão Tam, con đi qua nhà nhạc phụ con đi, nói chuyện cho ổn thỏa, nói với bên xui gia, nhà lão Vương chúng ta tuyệt đối sẽ không bán cháu gái!”

Triệu thị còn muốn khóc lóc om sòm, Vương lão đầu nói: “Ta là một người đứng đầu nhà này nói cũng không có ai nghe phải không! Bà nương không nghe lời, thì cút cho ta!” Đại khái là Vương lão đầu chưa từng có bùng phát ra như vậy bao giờ, Triệu thị ngừng công kích, Vương Hà Hoa cũng giúp đỡ Vương Đồng Tỏa, cho nên cuối cùng Vương Đồng Tỏa đi Thanh Sơn thôn.

Mã thị dẫu miệng nói: “Thật đáng tiếc, nếu hôm nay chúng ta ở nhà, nói không chừng Chi Nhi chúng ta có thể được Hoa Đào coi trọng. Nương, người nói Hoa Đào có còn ở hay không, nếu không để cho nàng nhìn xem Chi Nhi, cháu gái của con bộ dạng cũng đẹp, chỉ lớn hơn một tuổi so với nha đầu Phúc nhi, tuổi tác cũng giống.” Nhưng mà muốn ra mười lượng bạc, dù thế nào nàng ta cũng phải lấy một nửa, nàng ta cũng không ngốc. Về phần nữ nhi đi làm nha hoàn, đây đúng là chuyện tốt, ăn mặc không lo, nói không chừng qua vài năm, Chi Nhi còn có phúc khí hơn so với Hoa Đào. Tam đệ muội nháo cái gì mà nháo chứ, chuyện tốt như vậy.

Trên đỉnh đầu Đinh thị băng bó, lần đầu tiên tiếc nuối mình không có khuê nữ, nếu có khuê nữ, về sau nàng cũng có thể ăn ngon uống thơm giống như Nhị thẩm bọn họ.

Người khác như có vẻ đăm chiêu, lão tứ Vương Thiết Tỏa nói: “Cha và nương cũng không cần quan tâm hôn sự của con, tự con đã nhìn trúng, nàng cũng không cần lễ hỏi, về sau các ngươi cũng không cần hao hết tâm tư vì con!” Vốn hắn muốn chậm rãi rồi nói sau, nhưng mà chuyện này ngày hôm nay, cũng đã làm tới mức phải bán cháu gái, nếu hắn còn không nói, về sau còn không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.

Triệu thị vội hỏi: “Là khuê nữ nhà ai, tại sao lại không cần lễ hỏi? Cũng không nên là người không đứng đắn gì đi.” Không cần lễ hỏi đương nhiên bà cao hứng, nhưng mà ít nhất không thể là dâm nữ linh tinh, bằng không mất hết mặt mũi Vương gia.

Vương lão đầu cũng nhìn Vương Thiết Tỏa, Vương Thiết Tỏa hạ quyết tâm nói: “Là Hương Cần Trương gia thôn!”

“Gì! Hương Cần nào?” Triệu thị hỏi.

“Sở Hương Cần!”

Lạch cạch! Triệu thị xốc hết đồ trên bàn: “Sở Hương Cần! Là quả phụ! Ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ! Cho dù con ta không cưới vợ, cũng không thể cưới một quả phụ!” Muốn nói vì sao Triệu thị lại quen thuộc đối với Sở Hương Cần như vậy, vừa nghe tên liền biết, nguyên nhân chính là vì Sở Hương Cần nổi tiếng. Bởi vì trượng phu đã chết, người Sở gia muốn đuổi nàng ra khỏi cửa, chỉ là bị nàng cầm lấy dao phay chém đuổi ra, người đàn bà chanh chua như vậy, còn là quả phụ, nói cái gì cũng không thể vào cửa Vương gia!

Vương lão đầu cũng không đồng ý: “Lão Tứ, việc này không được! Ta cũng không đồng ý! Ngươi muốn cho chúng ta về sau mỗi ngày gà chó không yên sao?”

“Không đồng ý thì ta chuyển đi qua đó!” Tuy rằng Vương Thiết Tỏa là người không thích nói chuyện, nhưng mà một khi bướng bỉnh lên, thì ai cũng ngăn không được.

“Sao mệnh ta khổ như vậy hả, con dâu, con dâu cau có với ta, con trai không nghe lời, bây giờ lại muốn kết hôn với một quả phụ! Ngươi muốn thành thân với nàng, trừ phi ta chết!” Triệu thị bắt đầu khóc lóc om sòm, Đinh thị và Mã thị một người thì không vừa ý Sở Hương Cần vào cửa, dù sao lại đến đây thêm một người đàn bà chanh chua, đến lúc đó còn bắt nạt được sao. Một người lại nghĩ tới Sở Hương Cần có thể đi vào cửa, đến lúc đó nháo lên, mọi người đều sống không nổi nữa, vậy thì ở riêng. Dù sao sau khi ở riêng thì chỉ biết cả nhà mình sống tốt hơn so với hiện tại, trong nhà nhân khẩu cũng ít, nhà mẹ đẻ còn có thể tiếp tế cho mình.

Nhưng mà hiện tại các nàng cũng sẽ không mở miệng, một khi mở miệng sẽ thành vật hi sinh cho Triệu thị, trên đầu Đinh thị còn bang bó kìa. Mã thị nghĩ, đến bây giờ mẹ chồng còn không có nhớ tới đồ mình mang về từ nhà mẹ đẻ là cái gì, có phải là có thể qua cửa hay không?

Buổi tối một ngày này, cả một nhà Vương gia đều không có vui vẻ, tình cảnh bi thảm, ngược lại chuyện Thích thị về nhà mẹ đẻ không ai hỏi đến.

Vương Đồng Tỏa nhanh chóng chạy đi rốt cục trước khi trời tối thì chạy tới nhà nhạc phụ, chỉ thấy con gái nhỏ Phúc nhi lập tức bổ nhào vào trong lòng mình kêu: “Cha, không cần bán con đi, con sẽ thực chịu khó mà, con cũng sẽ kiếm tiền, không cần bán con đi làm nha hoàn!” Nói mấy câu đã mang theo tiếng khóc nức nở.

Vương Đồng Tỏa cũng cảm thấy lòng chua xót, vội vàng dỗ dành con gái nhỏ: “Phúc nhi ngoan, ai cũng không thể bán con đi!”

“Nếu cha và nương ngươi kêu ngươi bán thì sao?” Bà ngoại Vương Cúc Nhi mặt tối sầm, không chút khách khí hỏi. Vương Đồng Khóa này, bảo hộ vợ con như thế nào vậy? Để cho nữ nhi và cháu ngoại gái của mình bị ức hiếp lớn như vậy.

“Nhạc mẫu, Phúc nhi là khuê nữ của con, cho dù con có bán bản thân mình đi, cũng sẽ không bán nàng.”

“Lời này là chính ngươi nói, nếu làm không được, ta trực tiếp tới cửa Vương gia các ngươi làm loạn cũng không yên với ta!”

“Nương, việc này không trách tỷ phu, tỷ phu cũng không biết.” Thích Gia An ở bên cạnh khuyên nhủ, đây là một nam tử trẻ tuổi khoảng mười tám tuổi, làn da có chút đen, nhưng thoạt nhìn rất cảm giác anh tuấn: “Tỷ phu, mau vào nhà, hôm nay đệ ở trên núi bắt được gà rừng, lát nữa huynh nếm thử.”

“Gia An, hiện tại đệ săn thú?” Vương Đồng Tỏa hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại hoa mầu cũng đã trồng xong, nhàn rỗi không có việc gì, đệ liền đi lên núi. Tỷ phu có muốn đi cùng đệ không?” Vương Gia An hỏi.

“Tỷ phu của con bị lão nương hắn quản rất chặt, làm sao có thời gian đi săn thú với con?” Bà ngoại Vương Cúc Nhi nói.

“Được rồi, được rồi, con rể thật vất vả mới đến một chuyến, ngươi đừng nói những lời này nữa. Đồng Tỏa à, Gia Huệ ở trong phòng ấy, con đi vào trò chuyện với nó đi, chúng ta cũng không muốn tức giận.”

“Dạ!” Vương Đồng Tỏa cảm kích gật gật đầu với nhạc phụ, liền đi vào an ủi nương tử của mình.

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi ở trong phòng bếp giúp đỡ nấu cơm, bà ngoại Vương Cúc Nhi thở dài: “Mấy đứa nhỏ đều chịu khó, tại sao Triệu thị kia lại đành lòng đánh chửi chứ.” Ánh mắt không khỏi chua sót, lần này nữ nhi nhất định phải sinh hạ con trai, sau đó liền ở riêng!

Buổi tối mọi người vây quanh ăn một trận khoai tây hầm thịt gà rừng, đó phải nói là thật ngon miệng nha. Từ khi đến đây cho tới bây giờ Vương Phúc Nhi vốn chưa có ăn qua thịt, quả thực là mỹ vị nhân gian à. Thích thị và Vương Đồng Tỏa thoạt nhìn cũng đã hòa thuận rồi, hai người đều cười tủm tỉm. Ông ngoại, bà ngoại và cậu đều liên tiếp không ngừng gấp thức ăn cho ba tỷ muội, đây mới là người thân! Làm sao giống như ở Vương gia, ngay cả quyền lợi được ngồi bàn cơm cũng không có!

Buổi tối bởi vì trời quá tối, Vương Đồng Tỏa liền ở lại, mặc dù bà ngoại Vương Phúc Nhi ở nơi này có chút hẻo lánh, nhưng mà vì nhân khẩu ít, đủ phòng ở, cho nên mọi người đều ở thoải mái.

Bà ngoại Vương Phúc Nhi có ba đứa con, cũng là hai nữ nhi một con trai, đại nữ nhi chính là nương Vương Phúc Nhi, nhị nữ nhi gả đến trấn trên, nhưng mà nghe nói vị mẹ chồng kia của nàng cũng là người lợi hại. Tuy rằng dì hai Vương Phúc Nhi sinh hai con trai, nhưng mà mẹ chồng nàng vẫn là nắm quyền quản gia gắt gao. Muốn tiếp tế nhà mẹ đẻ cũng không được. Còn lại chính là cậu út Vương Gia An, năm nay mười tám tuổi còn chưa có thành thân, nay đã học xong săn thú, cuộc sống cũng có cải thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK