“Đúng vậy, cậu còn đi lên núi săn thú, nhờ cậu mang theo chúng ta cũng tốt.” Vương Hoa Nhi cũng nói.
Thích thị nói: “Muốn đi thì có thể, nhưng mà không được gây phiền toái cho cậu. Phúc nhi thì không nên đi, con phụ trách bán đồ, không phải tú tài công còn muốn dạy con biết chữ đó sao, con cũng không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (ý nói lười biếng).”
Vương Phúc Nhi lè lưỡi, kỳ thật phần lớn chữ đều là tự nàng nhận biết, nhưng mà nàng cũng không thể nói ra cho nương được. Vì thế chuyện cứ thương nghị rồi quyết định như vậy. Dù sao bên kia Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu cũng thường hay đi nhà mẹ đẻ, bên mình cũng có thể đi.
Cứ như vậy, lại qua vài ngày, Vương Phúc Nhi mang hoa kim ngân đi bán, hiện tại trong tay đã có ba trăm văn tiền. Vương Đồng Tỏa đi làm công ở trấn trên cũng đã trở lại, kiếm được hai trăm văn, đây là tiền làm năm sáu ngày công, mệt chết mệt sống mới có được. Mà bên này, Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi vẫn còn có hoa kim ngân ở bên nhà bà ngoại, bên đó mà bán đi, cũng được mấy trăm văn tiền. Thích thị vừa nói việc này cùng Vương Đồng Tỏa, Vương Đồng Tỏa trực tiếp khen ngợi ba nữ nhi của mình có tiền đồ. Ai nói nữ nhi không tốt, ba nữ nhi của mình vừa nghe lời, lại hiểu chuyện, nay còn có thể kiếm tiền, so với tiểu tử còn tốt hơn nhiều. Vương Đồng Tỏa quyết định cho dù nương tử lại sinh nữ nhi, cũng sẽ không nản lòng, cùng lắm thì về sau tuyển con rể tới cửa, chăm nom cuộc sống cũng tốt. Hơn nữa hắn còn nghĩ, về sau nếu thật sự chỉ có nữ nhi, như vậy liền giữ Phúc nhi ở nhà, như vậy nữ nhi có chủ ý đương nhiên là dùng để chống đỡ gia đình, ai cũng đừng nghĩ lừa dối nàng.
“Cha, nương, hiện tại chúng ta cũng không thể giao tiền cho bà nội, nhất định phải chờ bà nội thúc giục lại thúc giục, thật sự là tránh không khỏi, mới đưa.” Vương Phúc Nhi nói.
“Vì sao?”
“Nếu bà nội biết chúng ta sảng khoái lấy tiền ra như vậy, không chừng nghĩ chúng ta còn có tiền, đến lúc đó lại muốn nghĩ biện pháp đòi tiền. Chúng ta cũng không thể như vậy, chúng ta muốn giữ tiền riêng về sau dùng để cất nhà.”
Vương Đồng Tỏa nói: “Phúc nhi nói rất đúng, chờ chúng ta có tiền xây nhà, đến khi nào phân gia, lúc đó cả nhà chúng ta sống thật tốt.” Đây là lần đầu tiên Vương Đồng Tỏa nói rõ ràng muốn ở riêng, xem ra là bị kích thích. Tất nhiên rồi, ngay cả khuê nữ thiếu chút nữa cũng không bảo vệ được, có thể không chịu kích thích sao?
Thích thị cũng hiểu được cuộc sống có hi vọng, có một cái nhà của riêng mình, nếu là trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ, nói không chừng có thể thực hiện rồi.
Một cái nhà gạch bình thường, tốn năm lượng lượng bạc, chính là năm ngàn văn tiền, hiện tại có thể còn dư lại ba trăm văn tiền, lại nỗ lực cố gắng, nhất định có thể kiếm được.
Lại tới ngày họp chợ, Vương Phúc Nhi sớm phải đi nhà bà ngoại, sau đó mang theo hoa kim ngân đã phơi nắng xong đi với cậu, còn có dã vật cậu bắt được đi Tú Thủy trấn. Hoa kim ngân bán ba trăm mười bảy văn, thời điểm Vương Phúc Nhi đang chuẩn bị rời đi, chưởng quầy gọi Vương Phúc Nhi lại: “Tiểu nha đầu, không tệ nha, nhưng mà cũng sắp hết mùa hoa kim ngân, ngươi lại chuẩn bị bán cái gì?”
Vương Phúc Nhi nói: “Bá bá, các ngươi ở đây có cần bồ công anh không?”
“Ha ha, tiểu nha đầu thật đúng là hiểu biết, nhưng mà bồ công anh tốt nhất là thời điểm mùa xuân, khi đó dược hiệu mới là tốt nhất. Tiểu nha đầu bán nhiều tiền như vậy, không muốn mua chút đồ ăn ngon?”
Tiểu hài tử đều thích ăn ngon, nên chưởng quầy mới hỏi như vậy. Thích Gia An ở bên cạnh cũng vui vẻ nhìn chưởng quầy nói chuyện với cháu gái của mình, hắn nhìn ra được chưởng quầy có thiện ý.
“Không được, cháu muốn để dành tiền, về sau lại kiếm càng nhiều tiền.”
“Tiểu nha đầu yêu tiền như vậy à, vậy bá bá nói cho ngươi, đến thời điểm mùa thu, hái thật nhiều hoa cúc dại, phơi khô, đưa đến chỗ này của chúng ta, chúng ta chắc chắn cần.”
“Cám ơn bá bá, Phúc nhi nhớ kỹ!” Kỳ thật nàng cũng nghĩ như vậy.
Vương Phúc Nhi đi theo cậu đi tới tửu lâu đưa món ăn thôn quê.
Chưởng quầy còn đang rất vui vẻ, ông chủ Tống Viễn Chí đi ra từ bên trong, thấy như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Lão Vương, cười cái gì đấy, vui vẻ như vậy?”
“Ông chủ đến rồi, ta đây đang cười tiểu cô nương bán hoa kim ngân, thật sự là thú vị, nói chuyện giống như tiểu đại nhân. Đứa nhỏ mới mấy tuổi đã nói muốn kiếm tiền.”
“Hả? Nhà nghèo đứa nhỏ sớm đương gia thôi, lão Vương, kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốn đi tới Vương gia thôn.” Lần trước nói chuyện với cậu còn chưa có quyết định xong.
“Được, ông chủ chờ một lát.”
Vương Phúc Nhi đi theo cậu tới nhà dì Hai một chuyến, dì Hai và biểu ca biểu đệ thấy Vương Phúc Nhi với cậu đều thật cao hứng, Thích Gia An hỏi: “Nhị tỷ, nhị tỷ phu đâu?” Hắn còn để lại một con thỏ không có bán, đưa lại đây cho nhị tỷ, để cả nhà nhị tỷ cũng nếm một chút.
“Hắn trông coi ở trong cửa hàng, hôm nay có hàng hóa đến. Gia An à, không phải nhị tỷ nói đệ, đệ cũng nên thành gia, để cho cha nương chúng ta cũng an tâm.”
“Nhị tỷ, còn không phải muốn kiếm chút tiền trước hay sao, trong tay phải vững một chút, bằng không một khi thân thành xong, trên tay lại không có tiền, đến lúc đó cuộc sống nghèo khổ, phiền toái lại tới nữa.”
“Ai mà không từng như vậy? Chẳng lẽ cưới con dâu là để cho nàng hưởng phúc, một chút khổ cũng chịu không nổi? Tỷ thấy là đệ không muốn thành gia, nếu không, đệ đến cửa hàng giúp tỷ phu của đệ đi?” Dì Hai đề nghị nói.
Thích Gia An vội xua tay: “Không được, không được, tỷ, đệ biết tỷ là vì tốt cho đệ, mà đệ cũng không phải như tỷ đoán. Như đệ bây giờ cũng tốt, lên núi săn thú, cũng kiếm được không ít, nếu vận khí tốt, bắt được lợn rừng và hươu bào, lập tức có vài lượng. Đến lúc đó đệ lại mua thêm vài mẫu, đệ cũng thành địa chủ.”
Thấy đệ đệ của mình có kế hoạch, Thích Gia Mẫn cũng không có nói thêm cái gì nữa. Vương Phúc Nhi được Khương Điền và Khương Lỗi tóm đi qua ở dưới gốc cây chơi đánh con quay, vui đến quên trời quên đất. Thẳng đến khi dì Hai kêu ăn cơm thì mới vào nhà. Vương Phúc Nhi tự động đi rửa tay, Khương Điền và Khương Lỗi trực tiếp muốn cầm đũa lên, Thích Gia Mẫn nói: “Sao cũng không đi rửa tay, bẩn thành bộ dáng gì, nhìn xem Phúc nhi kìa, còn hiểu chuyện hơn các con.”
Lại nói với Thích Gia An: “Mấy đứa bé của Đại tỷ đều hiểu chuyện. Nhìn Điền oa tử và Lỗi oa tử xem, đánh rắm cũng không hiểu.”
“Đại tỷ không có ở riêng, quá khổ, mấy đứa Phúc nhi không hiểu chuyện được sao? Hiện tại mấy đứa Phúc nhi cũng có thể kiếm tiền cho trong nhà, đại tỷ rồi sẽ sống càng tốt thôi.”
Thích Gia Mẫn cũng biết chuyện ba tỷ muội Phúc nhi kiếm tiền, nói: “Đúng vậy, chỉ là Phúc nhi còn nhỏ, thực đáng thương, cũng tại lão thái bà kia giở trò quỷ! Ông trời phù hộ đại tỷ thai này nhất định là nam hài, thì mọi chuyện cũng dễ nói rồi.”
Bởi vì dượng Khương ở trong cửa hàng, cũng không trở lại ăn cơm trưa. Thích Gia Mẫn biết mấy thứ lần trước mình đưa qua đều cho lão thái bà kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng đã sớm biết sẽ là kết quả này, nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái, thực chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy. Vương Phúc Nhi nói: “May mắn có mấy thứ kia của dì Hai, bà nội con mới không có nổi giận với nương. Hiện tại có thật nhiều chuyện nương con cũng đã suy nghĩ cẩn thận, nhà chúng con cũng bắt đầu cất tiền riêng cho mình, về sau đủ tiền, nhà con sẽ cất nhà ở bên ngoài.” Vương Phúc Nhi phân tích, sở dĩ một đại gia đình ở cùng một chỗ, có một nguyên nhân trọng yếu, chính là vấn đề phòng ở. Muốn phân gia, không có chỗ ở, cũng chỉ có thể ở tại trong phòng trước kia của cha mẹ. Nhưng mà nếu ai có năng lực cất nhà cho riêng mình, như vậy chỉ sợ ở riêng cũng là xu thế tất nhiên rồi.
“Phúc nhi nói đúng, đến ăn cá đi, nhìn xem con gầy như vậy, ta cần phải nói chuyện với đại tỷ, đón Phúc nhi đến ở một đoạn thời gian, phải bồi dưỡng kỹ càng, nhìn xem, đã thành bộ dáng gì rồi!” Bản thân nàng không có khuê nữ, cho nên đặc biệt yêu thương mấy tỷ muội Phúc nhi, hơn nữa tuổi của Phúc nhi và hai con trai của nàng lại gần nhau, cũng dễ chơi đùa với nhau, cho nên lại càng khao khát Phúc nhi chính là con gái mình sinh ra. Trước kia vì có mẹ chồng lợi hại ở đây, nàng không mở miệng được, nhưng mà hiện tại thì không giống, trong nhà này nàng làm chủ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể được. Thích Gia An nói: “Vậy cũng phải chờ đệ nói với đại tỷ mới được.”
“Vậy cũng tốt, chờ thêm vài ngày nữa, tỷ tự mình đi sang đó đón Phúc nhi, nhìn xem lão thái bà kia còn nói cái gì. Phúc nhi, nương của con mang thai đệ đệ, không chăm sóc con được, con tới đây ở với dì Hai một đoạn thời gian được không?”
Không thể cự tuyệt dì Hai quan tâm, Vương Phúc Nhi nghĩ hoa kim ngân đã hái không sai biệt lắm, nên suy nghĩ một chút còn có thể làm gì, vì thế liền gật gật đầu. Cùng lắm thì nàng làm chút châm tuyến bện túi lưới, còn có thể trực tiếp đến trấn trên bán, lại là một khoản thu nhập.