Mục lục
Con Gái Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh

Trong thôn có rất nhiều người ít ruộng đất, việc đồng áng nhà mình làm xong rồi, có khi đi làm làm công ngắn hạn cho Chu địa chủ, có người thì đi lên huyện, trấn trên làm việc. Cho nên nhà Vương Đồng Tỏa vừa thả ra tin tức muốn mời người tới làm việc, lại có vài người quen thân tới đây muốn làm việc. Vương Đồng Tỏa nói rõ giá cả với bọn họ, Thích thị lại là người lòng dạ tốt, giữa trưa còn kèm một bữa cơm, bên trong chất béo lại nhiều, mọi người ăn ngon, cũng đủ nhiệt tình, chỉ dùng hai ngày liền thu xong toàn bộ bắp, trong viện nơi nơi đều là hạt bắp vàng óng ánh. Người xem trong lòng ấm áp. Cả nhà đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, có bắp này, đến lúc đó đã có thể không lo rồi!

Chờ thời điểm lá trên cây rụng xuống, Tống Trường Khanh tự mình tới đây, tặng cho Vương Phúc Nhi một con chó không biết giống gì, cũng không giống chó săn, Tống Trường Khanh nói: "Không phải ngươi nói muốn nuôi một con chó sao? Con này rất thích hợp, ta tìm thật nhiều ngày mới tìm được như vậy, bắt đầu nuôi từ nhỏ, đến lúc đó nó chỉ nghe lời ngươi nói."

Vương Phúc Nhi hỏi: "Hiện tại ngươi không đi học đường sao?"

"Trong nhà đặc biệt thỉnh tiên sinh cho ta, hiện tại ta học ở nhà, cha ta nói ta cũng phải bắt đầu học y, mỗi ngày hắn còn phải dạy ta nữa."

"Vậy không phải ngươi càng không có thời gian đi chơi? Hôm nay không phải ngươi trộm chạy đến chứ?"

Tống Trường Khanh nói: "Ta còn cần phải trộm đi sao? Ta muốn đi thì đi thôi. Đúng rồi, hôm nay ta tới đây, ngươi nấu cái gì ngon cho ta ăn, bằng không ta rất thiệt thòi!"

Vương Phúc Nhi có chút không nói gì: "Nhà ngươi không có ăn ngon à, còn chạy đến nhà của ta. Nhà của ta cũng không có thịt cá."

"Thịt cá không nhất định ăn ngon, nhà các ngươi làm cơm chính là ngon! Ta mặc kệ, hôm nay ngươi không mời cơm ta, thì ta liền không đi!" Tiểu tử này nổi lên đùa giỡn vô lại.

"Ngươi cũng không đi thăm tú tài công?"

"Vậy ngươi đi cùng với ta."

"Ngươi là sợ cữu công ngươi nói ngươi đi."

"Ai nói? Ta sợ cái gì?" Tống Trường Khanh không được tự nhiên xoay người: "Rốt cuộc ngươi có đi cùng ta không?"

"Đi, ngươi đợi lát nữa, ta đưa chút rau khô cho tú tài công." Thời điểm mùa hè phơi nắng rất nhiều đậu đũa, ớt khô, làm cà tím, lúc này ngâm nước sẽ mở ra, sau đó trộn chút xương cốt, thịt các loại, ăn cũng ngon.

Vương Phúc Nhi cắp một cái rổ, Tống Trường Khanh một phen đoạt lấy: "Đưa ta!"

Hôm nay tiểu tử này lại không có mặc quần áo mới, nhớ rõ trước kia mỗi lần hắn tới đây đều là một thân đồ mới không thôi. Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ở phía trước mặt, chỉ là đi được nửa đường thì đã có chút chậm dần, nhưng mà vẫn còn cắn răng kiên trì, biết ngay sẽ như vậy.

"Xách không nổi thì nói với ta, đừng cậy mạnh, ta đúng là một hơi xách đi cũng không mệt."

"Ai nói ta xách không nổi? Chê cười, không phải ta vẫn tốt sao?" Hừ, liền muốn tranh giọng điệu này, bằng không bị một tiểu nha đầu khinh thường, cũng quá mất mặt đi!

Được, người cậy mạnh, thương không nổi, vậy ngươi liền tự hại mình đi, ta vui vẻ thoải mái. Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Phúc Nhi hạ quyết tâm mặc kệ, ở phía sau nhàn nhã thoải mái, ngầm thưởng thức biểu tình rối rắm của người nào đó, biểu tình vẫn đang chịu đựng, ha ha, thật là khôi hài, khổ thân chết vì sĩ diện, đáng!

"Trường Khanh, ngươi sẽ không lại vụng trộm chạy tới đi." Tú tài công vừa thấy Tống Trường Khanh thì cứ nói như vậy, vẻ mặt Tống Trường Khanh nhất thời suy sụp: "Cữu công, chẳng lẽ con thường xuyên trộm đi? Không thể nào, hôm nay con đưa con chó nhỏ cho nhà Phúc nhi. Nàng vẫn nói muốn nuôi chó, có đúng hay không, Phúc nhi?" Nháy mắt với Vương Phúc Nhi.

Nhìn vào sự vất vả của hắn như vậy, Vương Phúc Nhi gật gật đầu: "Tú tài công, hắn quả thật là tặng cho nhà con một con chó."

"Phúc nhi à, lại mang đồ tới cho ta hả." Tú tài công nhìn thấy Vương Phúc Nhi liền cười tủm tỉm.

"Cữu công, sao người biết là Phúc nhi đưa, mà không phải con đưa? Thứ này là trên của tay con đó." Tống Trường Khanh không phục.

"Ngươi tiểu tử này, ngươi tặng đồ cho cữu công ngươi, đều là chút đồ nhìn thì được mà không dùng được, ngươi không biết cữu công ta thích ăn hả, nhìn xem, mấy thứ này là ngươi sẽ chuẩn bị sao?" Tú tài công chỉ vào rau khô nói.

Tống Trường Khanh đành phải nhận mệnh, hắn khẳng định nói không lại cữu công. Hơn nữa cữu công còn nói nếu hắn đến nơi này, quả quyết không có đạo lý đi nhà người khác ăn cơm, cho nên Tống Trường Khanh vô cùng oán niệm nhìn Vương Phúc Nhi đi mất, mà mình chỉ có thể ở lại chỗ này ăn cơm.

"Phúc nhi, Trường Khanh đâu?" Thích thị hỏi.

"Tú tài công giữ hắn ăn cơm, ta không cần lo cho hắn." Vương Phúc Nhi thấy nhị tỷ nhà mình đã ở chỗ kia vui đùa con chó nhỏ màu đen. Bộ dạng con chó nhỏ này không tệ, có một con mắt giống như bị người đánh xanh đen, thêm một vòng trắng. Vương Tiểu Bảo thấy trò chơi mới mẻ, cũng nhịn không được muốn đi lại đây.

"Ta đặt tên cho con chó nhỏ đi." Vương Hoa Nhi đề nghị nói.

"Được nha, nếu không đại tỷ đặt một cái đi." Đại tỷ nhà mình bình thường rất ít có quyền lên tiếng, nhưng mà xem bộ dáng của nàng thực thích con chó nhỏ này.

Vương Cúc Nhi vội xua tay: "Tỷ không được đâu, vẫn là Phúc nhi đặt đi."

Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi vẫn quấn quít lấy Vương Cúc Nhi để cho nàng đặt, Vương Hoa Nhi nói Phúc nhi muốn đặt chính là cái loại nghe không hiểu, còn không bằng đại tỷ đặt thì tốt hơn. Vương Phúc Nhi cũng thừa nhận mình khẳng định không có đặt tốt như đại tỷ, Vương Cúc Nhi có chút ngượng ngùng, nói: "Vậy kêu Tiểu Hổ đi."

"Được, Tiểu Hổ, đến lúc đó ngươi cần phải trông cửa thật kỹ, người không liên quan muốn vào thì cắn bọn họ biết không?" Vương Hoa Nhi nói với Tiểu Hổ.

"Nhị tỷ, đuổi người chạy đi là được, nếu như thực sự cắn người, đến lúc đó chúng ta còn phải ra tiền." Vương Phúc Nhi nói.

"Đúng đúng đúng, chúng ta ra tiền thì có thể rất oan, Tiểu Hổ, ngươi đều nghe thấy chưa."

Tiểu Hổ ổn định cuộc sống ngay tại trong nhà Vương Phúc Nhi, lúc ăn cơm cũng không kiêng ăn, rất dễ nuôi, có người xa lạ đến đây, cũng sẽ lập tức kêu lên, trong nhà muốn an ổn hơn trước kia.

Mùa đông dần dần tiến đến, Vương gia thôn lại xuất hiện một việc lạ, ban đầu là có một nhà không biết tại sao lại mất heo, tự nhiên là nhà người kia khóc kêu trời, tìm đến lý chính Vương Tài, yêu cầu bắt lấy kẻ trộm nghiêm trị.

Một con heo chính là gốc rễ hộ nông dân người ta, thật vất vả nuôi được một con heo, năm sau muốn mua mầm móng mua thêm chút gì cũng phải dùng đến tiền bán heo. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vốn nghĩ là tới mùa đông sau đó bán đi, nhưng mà hiện tại cũng mất rồi, bọn họ rủa tên trộm kia không chết tử tế được, nhưng mà mắng thời gian dài như vậy cũng không có tác dụng.

Lý chính Vương Tài rất căm tức, trong thôn xuất hiện loại chuyện kẻ trộm này, không phải hắn làm lý chính không có làm tốt sao? Vạn nhất nháo đến cấp trên, hắn còn làm được lý chính sao? Tuy rằng nơi này không tính là quan quyền gì, nhưng mà người trong thôn có ai không kính trọng mình?

Tên trộm chết tiệt! Nếu để cho ta bắt được, ta nhất định phải chặt hai tay của hắn mới được! Hành vi trộm cắp tuyệt đối không chấp nhận được!

Nhưng mà việc này còn chưa có qua được bao lâu, vừa qua bốn năm ngày, lại có nhà một người bị mất heo. Hơn nữa nghe nói lần này buổi tối có người đi tiểu đêm thấy, có động tĩnh, không giống như là người, ngược lại giống như là súc sinh làm, nghe động tĩnh người ta, lập tức liền chạy!

"Khẳng định là con sói! Vài thập niên trước, trong thôn này của chúng ta còn có con sói chạy xuống núi, ngậm mất một đứa bé." Người lớn tuổi trong thôn nói.

"Ta thấy cũng giống, mấy lần trộm heo này đều có vết máu, nếu là người khẳng định sẽ không như vậy!" Mọi người đều ở trong viện nhà lý chính mồm năm miệng mười bàn tán, nhưng cũng không biết được. Vương gia thôn bao nhiêu năm đều không có sói xuất hiện, tuy rằng cổ đại không giống hiện đại, động vật hoang dại đều bị đánh tiệt chủng, nhưng mà dân cư Vương gia thôn dày đặc, sao sói dám xuống núi chứ, không phải muốn chết sao?

Nhưng mà chẳng những sói không có muốn chết, còn làm cho heo của Vương gia thôn chết!

Trong đám người lập tức liền sôi trào lên, mấy tiểu tử hơi lớn chút liền tỏ vẻ muốn lên núi đánh sói, không để nó lại gây họa cho người trong thôn.

Vương Tài yêu cầu mọi người im lặng, ai biết sói ở chổ nào trên đỉnh núi, ai biết là một con sói hay là một bầy sói, vạn nhất là một bầy sói, vậy chẳng phải là muốn chết?

Người có kinh nghiệm nói: "Khẳng định không phải một bầy sói, nếu thật sự là một bầy sói, cũng sẽ không một lần liền gây họa cho một con heo, là sói lạc đàn, đến mùa đông không có ăn, mới buộc xuống núi."

Nhưng mà cho dù là như thế, chẳng lẽ heo Vương gia thôn ta nên bị tha đi? Khẳng định là không được, vì thế Vương Tài tổ chức năm cường tráng muốn bắt sói biến thành chuyện làm cho thỏa đáng. Bằng không trong thôn sẽ không được an ổn, không an ổn, mọi người đều không có tâm tư làm việc khác, cả ngày đều phải lo lắng có thể bị sói tập kích hay không, nhà có trẻ con người ta còn phải lo lắng cho con mình bị sói tha mất.

Thích thị nghĩ mà sợ không thôi, nói với ba tỷ muội: "Một khi trời tối, liền không được đi ra ngoài, thời điểm buổi tối mang cái bô đi vào, cứ đi tiểu đêm ở trong phòng. Còn có, từ hôm nay trở đi, ba đứa các con ở chung một phòng, đến khi bắt được sói mới thôi!"

Vương Phúc Nhi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi đến chuyện này, suy nghĩ một chút, thật sự là đáng sợ, thế nhưng có sói xuống núi tìm ăn, nếu ăn người, vậy quả thực là đáng sợ! Hơn nữa nhà mình còn nằm ở gần đỉnh núi.

Nhưng mà kỳ quái là sói kia lại đi tập kích tới bên kia thôn! Trương thẩm ôm tôn tử mới sinh của mình nói: "Sói kia khẳng định là tới từ đỉnh núi đối diện, chúng ta bên này không có việc gì. Ai, hiện tại lòng người hoảng sợ, ta phải đưa tôn tử đến thị trấn, nếu xảy ra chuyện, mạng của ta cũng không cần!" Nghe nói sói thích nhất là ăn trẻ con, bởi vì thịt mềm, tôn tử của nàng cũng không phải là mới sinh sao? Vẫn nên để cho nhi tức đi lên huyện thôi, tốt nhất chờ mọi chuyện đều bình ổn, rồi trở về.

Ài, sói ơi ngươi chạy vào trong rừng sâu, ăn này nọ không được sao, ngươi chạy đến địa phương nhiều người thế này ăn vụng, đến lúc đó không phải bị người trực tiếp đánh chết sao? Còn khiến cho mọi người cũng không sống yên ổn!

Thích thị nghe xong Trương thẩm nói, cũng có chút tâm động, nếu không, cũng đưa mấy đứa nhà mình đến chỗ muội tử đi. Bằng không không chú ý một cái, bị sói tha đi mất rồi, vậy thì phải làm sao đây? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trước mắt mình cũng chỉ có thể mang theo Tiểu Bảo bên cạnh chăm nom, còn khuê nữ thì sao, nếu xảy ra chuyện gì, còn không bằng mình chết cho rồi.

Chờ Vương Đồng Tỏa và mọi người thương lượng xong trở về, Thích thị nói với hắn, Vương Đồng Tỏa nói: "Ta cũng lo lắng, chỉ là hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn bắt sói, không ai đưa các nàng đi huyện đâu."

"Ta đi một chuyến tìm Gia An, để cho nó đưa bọn họ đi, Hà Hoa bên kia cũng phải đưa đi qua, ta chỉ sợ sói này lập tức chạy đến Thanh Sơn thôn!"

"Được, hiện tại ta phải đi nói với bọn họ, để cho bọn họ cũng phòng bị chút, ủa, sao ta không nghĩ tới nhỉ, Gia An là tay săn thú giỏi, nếu có hắn hỗ trợ, sói này khẳng định là chạy không thoát!"

Vương Đồng Tỏa kích động lập tức đi tìm Thích Gia An. Qua một canh giờ gọi Thích Gia An vào trong nhà, lại mang theo Thích Gia An đi tìm lý chính.

Thanh Sơn thôn còn chưa có xuất hiện qua loại chuyện này, Thích Gia An đi chỗ heo bị mất nhà người ta nhìn tình hình, lại nghe mọi người nói, liền kết luận đây khẳng định là một con sói tới đây gây chuyện. Quyết định ở lại giúp mọi người bắt sói. Bằng không trong lòng mọi người cũng không an ổn. Hơn nữa nói với đại tỷ mình, không cần đưa người đến trong huyện, hắn khẳng định có thể bắt được con sói này.

Đầu tiên là để cho mọi người bỏ đi chướng ngại ở cửa thôn, phương pháp ngăn chặn không thể thực hiện được. Sói vốn giảo hoạt hơn người, thấy không thông, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp khác đỡ đói, tốt nhất là có thể dẫn nó tới đây, sau đó bắt được.

Thích Gia An dựa vào kinh nghiệm quyết định muốn thiết lập một cạm bẫy ở một nhà cách cửa thôn gần nhất, người nhà này không có heo, vì thế vấn đề nhà ai có thể cống hiến ra một con heo thì liền được. Dù sao không phải chuyện một văn hai văn tiền, ai mà nguyện ý. Vương Đồng Tỏa cắn răng một cái, mình mời tiểu cữu tử (cậu em vợ) đến, vì trong thôn có thể mau chóng bắt được sói, hiện tại không có ai ủng hộ, không phải đánh mặt của mình và tiểu cữu tử sao? Vì thế nói mình nguyện ý ra con heo này.

Hết chương 76.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK