"Ngược lại tỷ cảm thấy rất tốt, hiện tại nhà a di ở trên huyện, về sau nếu nhị tỷ của muội cũng ở đây, thì chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau." Vương Cúc Nhi nói, tuy rằng thân thể nàng không thoải mái, nhưng mà làm quần áo cho đứa nhỏ của mình chứ cũng không có rảnh rỗi. Hơn nữa nói những lời này với tiểu muội mình, một chút cũng không cảm thấy có gì không ổn. Có lẽ là trải qua thời gian dài tới nay, Phúc nhi cho người trong nhà cảm giác là trưởng thành sớm, rất nhiều lời cũng có thể với nàng.
Hơn nữa đây là chuyện riêng tư giữa tỷ muội với nhau, lại quan hệ đến chung thân đại sự muội tử nhà mình, nói trong lòng với Phúc nhi cũng an tâm.
Đúng vậy, là rất tốt, nếu a di làm bà bà nhị tỷ, còn không tốt hơn nhà khác biết bao nhiêu đâu? Còn có đến trên huyện này sinh sống, cữu cữu và đại tỷ đều ở đây, cũng sẽ không không có người quen mà xa lạ. Chúng ta có người thân ở đây.
"Năm trước hay là năm kia gì đó, trong nhà một đồng nghiệp của tiểu cữu cữu muốn làm mai khuê nữ nhà nàng cho Khương Điền biểu ca đó, hình như kêu là Ngọc Lan." Vương Phúc Nhi nói.
"Việc này, tỷ có nghe a di nói qua. Chỉ là a di chúng ta không quá nguyện ý. Trong lòng vẫn thích Hoa nhi thôi. Việc này ta cũng không cần bận tâm, các trưởng bối sẽ tự làm rất tốt."
Đương nhiên là như thế này rồi, thật nhiều đại bộ phận nam hôn nữ gả đều là cha mẹ thấy được thì trực tiếp định ra. Mọi người chính là thời điểm động phòng mới gặp mặt lần đầu tiên, tình huống giống như nhà mình thật sự quý lắm rồi.
Vương Phúc Nhi cũng không nghĩ nhiều, dù sao cha nương mình sẽ không để cho tử nữ của mình chịu thiệt là được. (tử nữ: con trai con gái)
Mỗi ngày Vương Phúc Nhi làm món ăn kích thích khẩu vị cho đại tỷ, mặt đại tỷ dần dần tròn lên, đám người đại tỷ phu tự nhiên là vô cùng cảm kích với Vương Phúc Nhi. Đương nhiên đối với chuyện để tiểu di tử (cô em vợ) đến chăm sóc cho phụ nữ của mình, trong lòng hắn cũng băn khoăn, cho nên bớt chút thời gian đi mua vài thứ tốt cho Vương Phúc Nhi, đương nhiên cũng không thể thiếu Vương Cúc Nhi.
Tống Trường Khanh lại qua tìm Vương Phúc Nhi vài lần, bị đại tỷ Vương Cúc Nhi biết được, Vương Cúc Nhi cũng quen biết Tống Trường Khanh thật nhiều năm, thấy vậy thì không khỏi nói: "Đều đến cửa nhà tỷ rồi, sao không tiến vào ngồi một chút?"
Tống Trường Khanh ngượng ngùng cười cười, Vương Phúc Nhi nói: "Đúng lúc, ngươi bắt mạch cho đại tỷ ta, nhìn xem thân thể có tốt không."
Có đại phu sẵn mà không cần, lãng phí à.
Vương Cúc Nhi cũng cười đồng ý, Tống Trường Khanh rất tự tin đối với chuyện bắt mạch này, xem xong rồi nói Vương Cúc Nhi không có vấn đề gì lớn, chỉ là không cần làm lụng vất vả là được. Vương Phúc Nhi nói: "Đại tỷ, muội nói tỷ không nên thiêu thùa may vá, thân thể chúng ta phải làm trọng. Thiêu thùa may vá thì cũng không tốt cho đôi mắt."
"Tỷ phải tự tay làm vài món quần áo cho oa tử mình mới an tâm." Vương Cúc Nhi cười nói.
"Đại tỷ, nếu tỷ không ghét bỏ tay nghề của muội kém, muội giúp tỷ làm vài món đi." Vương Phúc Nhi nói.
"Đại tỷ không có việc gì, muội tới đây cũng qua một đoạn thời gian dài, tỷ cũng ăn được cơm rồi, Thanh nhi cũng đã làm được món muội làm, cha nương chúng ta nhất định nhớ muội."
"Đại tỷ, tỷ đuổi muội trở về hả?" Vương Phúc Nhi cố ý cười nói.
"Nào có đâu. Tỷ là ngượng ngùng, muội nhỏ như vậy cũng đến chăm sóc tỷ, hiện tại tỷ thật sự không có vấn đề." Làm sao có thể để cho muội tử mình vẫn luôn chăm sóc nàng chứ, cái này cũng không thể nào nói nổi: "Tỷ phu muội cũng nói, muốn thuê một bà tử chuyên môn chăm sóc tỷ, cũng tìm bà tử có kinh nghiệm. Muội tới huyện cũng chưa có đi qua bên a di, tốt xấu gì cũng đi thăm đi, sau đó về nhà, bằng không cha nương cũng nhớ muội rồi."
Vương Phúc Nhi cảm thấy đại tỷ nói rất đúng, vì thế mang theo đồ đại tỷ chuẩn bị đi qua bên a di. Tống Trường Khanh cũng bởi vì đi ra ngoài thời gian quá dài, trong lúc đó hắn còn trở về Tú Thủy trấn một lần, lúc này nghe được Vương Phúc Nhi qua không lâu thì sẽ đi về, nên quyết định về nhà trước.
"Cửa hàng ta nhìn trúng vài chỗ, đến lúc đó sẽ thương lượng với Thư Lâm một chút. Nếu có thể thành, chúng ta ở trên huyện cũng có cửa hàng. Hiện tại ta về nhà trước, nàng vào trong trấn thì đi tìm ta." Tống Trường Khanh nói.
"Đã biết, trong khoảng thời gian này Triệu Thư Lâm đang làm gì? Sao không nhìn thấy hắn." Vương Phúc Nhi hỏi.
Tống Trường Khanh trả lời: "Cha hắn muốn để cho hắn tiếp nhận quản lý tửu lâu của nhà, trong khoảng thời gian này rất bận rộn, nên không có rảnh."
"Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, Triệu thúc cũng quá nóng vội." Vương Phúc Nhi nói.
"Bởi vì cửa hàng chúng ta càng tốt, làm cho Triệu thúc cảm thấy tiểu tử kia là nhân tài buôn bán, cho nên muốn mau chóng giao sinh ý trong tay cho hắn. Dù sao sớm muộn gì cũng là hắn tiếp nhận, tiếp nhận sớm thì về sau cũng sẽ không quá loạn." Diendanlequydon~ChieuNinh
Xong rồi, Tống Trường Khanh tự đi về nhà, Vương Phúc Nhi đi đến nhà a di, a di thấy Vương Phúc Nhi thì rất là cao hứng, Vương Phúc Nhi cảm thấy a di có chút mập ra, chẳng lẽ thật là người phú quý rảnh rỗi rồi?
"Ta cũng nghe nương con nói con đến đây, cũng không qua đây thăm a di một lần."
"A di, bên cạnh đại tỷ không thể thiếu người, lúc con vừa tới nàng gầy lợi hại, ăn gì cũng không vô, con nghĩ thật nhiều biện pháp, hiện tại mới tốt, a di còn trách con." Vương Phúc Nhi cười nói.
"Không trách, không trách, chỉ biết Phúc nhi là có biện pháp, đến nhà a di ở thêm vài ngày, bằng không a di không bỏ qua."
"A di, con cũng chỉ có thể ở đây qua một đêm, trong nhà còn có việc đâu. Con sợ cha nương ở bên kia chịu thiệt." Vương Phúc Nhi nói.
"Sao nữa? Chẳng lẽ gia gia và nãi nãi con lại làm yêu thiêu thân gì?" A di hỏi.
"Không phải, tính tình cha nương con ngài còn không biết sao, bình thường đều quá thành thật, cho dù là ở phương diện nào cũng tình nguyện bản thân mình chịu thiệt chứ không để cho người khác chịu thiệt. Mấu chốt lúc này là, tam tẩu con cũng sắp sinh, con sợ Nhị bá mẫu con các nàng lại làm ra chuyện gì, đến lúc đó cha nương con chịu thiệt."
A di nghĩ nghĩ, nói: "Cũng đúng, tính tình đại tỷ và đại tỷ phu là có chút quá yếu đuối. Ta cũng sẽ không giữ con lại. Để ta kêu Đậu Tương Đậu Xanh chuẩn bị thêm chút đồ, con mang về nhà đi. Lần trước con đi nhà cữu công chơi thế nào?"
"Cũng tốt lắm, a di, bên kia nhà cao cửa rộng, con còn có chút không quen đâu, có thật nhiều người hầu hạ, hơn nữa người rất nhiều. Đông người thì phức tạp, thị phi cũng nhiều, chúng con ở một đoạn thời gian thì đã trở về."
"Cũng đúng, cho nên nhân khẩu vẫn đơn giản như chúng ta là tốt. Di phu của con còn nói muốn mua thêm vài người, ta đã nói quên đi, không chỉ phải dùng nhiều tiền, hơn nữa đến lúc đó làm ra chuyện cũng nhiều. Hiện tại người trong tay chúng ta cũng đủ rồi, ở phòng bếp có người nấu cơm, hầu hạ có Đậu Tương Đậu Xanh bọn họ. Cho dù là biểu ca biểu đệ của con, bên người cũng chỉ có một gã sai vặt hầu hạ, cái này còn không mạnh hơn trước kia nhiều sao, còn muốn nhiều người như vậy làm gì? Con đến bên này của a di, chuyện gì cũng không cần làm, cứ trò chuyện với a di. Đúng rồi, Đậu Tương, ngươi đi lấy hộp gỗ màu đỏ ngày hôm qua ta cất lại đây."
Đậu Tương lên tiếng trả lời rồi đi, chẳng được bao lâu thì mang đến một cái tráp màu đỏ, a di đưa cho Vương Phúc Nhi: "Đây là một ít đồ trang sức di phu của con mang về từ bên ngoài, ta tuổi một bó to rồi, cũng không dùng được, cũng chỉ nhóm tiểu cô nương các con mang thì đẹp. Con mang về chia đều với Hoa nhi."
Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm thu vào, hắc hắc, đồ a di nhà mình cho, nhận lấy cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, a di có thông qua mình để mang đồ cho nhị tỷ hay không nhỉ, cái này thật đúng là nói không chính xác.
Buổi chiều Khương Điền và Khương Lỗi đều trở lại, đại khái Vương Phúc Nhi là nghe xong những lời này, thì nhìn Khương Điền vài lần, ừ, không tệ, lớn lên giống người lớn, thành thục không ít. Khương Điền bị Vương Phúc Nhi nhìn mà ngượng ngùng, vội hỏi: "Phúc nhi, trên mặt ta có dính gì hay không? Muội nhìn làm ta không được tự nhiên."
"Không có, không có, muội đang thấy biểu ca hiện tại giống người lớn rồi." Vương Phúc Nhi vội nói.
"Ta đây thì sao?" Khương Lỗi vội hỏi.
"Ngươi à, lại qua vài năm rồi nói sau." Vương Phúc Nhi cười nói, bây giờ Khương Lỗi còn đang đọc sách, chỉ là sang năm sẽ đi thi, có thể khảo trúng hay không thật đúng là khó mà nói.
Vương Phúc Nhi nghĩ tới Triệu Minh Vũ, tên kia đọc sách lợi hại, trúng tú tài hẳn là không thành vấn đề đi.
Ở nhà, biểu đệ có chút nhỏ tuổi, đọc sách cũng không có lợi hại như Triệu Minh Vũ, nhưng mà Vương Phúc Nhi hy vọng trên người hắn. Khương di phu vẫn muốn thoát khỏi cái danh thương hộ, vì thế còn mua thật nhiều đất, nếu Khương Lỗi có thể trúng tú tài, như vậy thật là việc vui vô cùng lớn.
Đến lúc đó, Khương Điền kiếm tiền, Khương Lỗi khảo công danh, cuộc sống càng ngày càng huy hoàng. Diendanlequydon~ChieuNinh
A di có chút nghi hoặc nhìn nhìn Vương Phúc Nhi, lập tức suy nghĩ cẩn thận lại, thì cũng nở nụ cười. Quỷ nha đầu này, có phải đã biết chuyện gì hay không. Chẳng qua chuyện này cũng sớm muộn thôi, đến lúc đó cũng không ngượng ngùng gì.
Khi Khương di phu trở về, Vương Phúc Nhi phát hiện hắn cũng béo hơn, quả nhiên là phu thê mà, ngay cả phát phúc (béo lên) cũng giống nhau. Hiện tại Khương di phu cũng không còn xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, dù sao tiểu nhi tử muốn khảo công danh, hắn cũng chú ý một chút không phải sao? Cho nên chuyện trong tay đều giao cho chưởng quầy tín nhiệm, cho dù là Khương Điền, cũng ở phía sau nhìn, không cho hắn xuất đầu lộ diện quá nhiều. Đương nhiên là có vài trường hợp cũng phải mang hắn theo, dù sao chiêu bài ông chủ này vẫn rất trọng yếu. Hơn nữa Khương Điền cũng không đi thi khoa cử, về sau sinh ý chính là căn bản cuộc sống của hắn, không có thủ đoạn là không được.
Buổi tối Khương di phu thật cao hứng, còn cố ý uống mấy chén, a di đoạt ly rượu lại, Khương di phu còn trêu ghẹo nói a di bình thường cứ thích quản hắn.
A di cười mắng: "Đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn như vậy. Chờ con trai chàng thú tức phụ, chàng còn như vậy không sửa sao?"
Nói làm Khương Điền và Khương Lỗi có chút đỏ mặt, dù sao phải thú tức phụ, là bọn hắn đó, Vương Phúc Nhi thực bình tĩnh.
A di lại phân phó, ngày mai Khương Điền không cần đi ra ngoài, đặc biệt đưa Vương Phúc Nhi về nhà. Vương Phúc Nhi nghĩ, sẽ không phải là để cho Khương Điền cùng nhị tỷ ta tiếp xúc nhiều chút đi. Nếu là như thế này, cũng thật là dụng tâm lương khổ nha.
A di chuẩn bị thật nhiều thứ cho Vương Phúc Nhi, Khương Điền chuẩn bị một xe ngựa, vung roi điều khiển đi. Vương Phúc Nhi rất kinh ngạc: "Biểu ca, huynh còn có thể đánh xe?"
"Đó là đương nhiên, ta cũng không thể luôn dựa vào xa phu, nếu có tình huống đột xuất phát sinh, mình không biết vậy thì thảm rồi."
Ôi, ngươi còn rất tự tin. Nhưng mà tự tin tốt, dù sao vẫn tốt hơn không có tự tin.
Suy nghĩ một chút, dường như nhị tỷ nhà mình muốn lớn hơn Khương Điền mấy tháng, nữ lớn nam nhỏ, oa nhi Khương Điền này có thể chấp nhận hay không đây? Vương Phúc Nhi cảm thấy mình lại bắt đầu ngẩn người, ngươi cho rằng đây là hiện đại sao, còn hỏi ngươi nguyện ý hay không? Được rồi, Khương Điền không tệ, lại biết gốc biết ngọn, làm tỷ phu chúng ta cũng có thể nhận.
Hết chương 119.