Tống Trường Khanh thay đổi một bộ quần áo khác rồi đến chính đường gặp nãi nãi, nãi nãi thấy hắn thì nói: "Rốt cuộc coi như nhìn thấy con, nãi nãi ở đây mà cũng khó được gặp con như vậy?" Bà cũng biết là bởi vì nữ nhi của mình. Ài, làm nương này hai đầu đều khó xử.
"Nãi nãi, mỗi ngày tôn nhi đều đến, chẳng qua ở bên này nhiều người." Tống Trường Khanh cười nói.
Tống nãi nãi nói: "Cha của con cũng thật sự là nhẫn tâm, để cho con còn nhỏ như vậy mà đi ra ngoài chẩn bệnh, còn không cho con ngồi xe ngựa. Chúng ta cũng không phải là du y (thầy thuốc dạo), phải đi gãy chân mới là tốt sao." Tống nãi nãi thầm oán với nhi tử của mình.
"Nãi nãi, đây là do chính con tự mình yêu cầu, trên y thuật cũng có nói, lúc này đúng là lúc cơ thể con đang phát triển, phải vận động nhiều một chút, như vậy mới có thể cao lên. Hơn nữa, lúc này con không đi bộ nhiều một chút thì về sau lớn tuổi có muốn chạy cũng không đi được."
"Con mới có bao nhiêu tuổi, còn nói lời không may này, nếu như vậy, nãi nãi còn không phải nằm ở trên giường không động rồi sao?" Tống nãi nãi cười mắng.
"Nương nói gì mà vui vẻ như vậy?" Tống Viễn Chí và thê Lí thị tới đây cười hỏi.
"Nói ngươi làm cha lại bạc đãi tôn tử của ta như thế nào." Tống nãi nãi cố ý nói.
Tống Viễn Chí vội nhận lỗi nói: "Cũng là lỗi của con. Trường Khanh, thay cha con chịu tội với nãi nãi đi."
Lời nói này làm mấy người đều nở nụ cười, Lí thị ở đó lại nói: "Con trai của nương cũng không ăn chút thiệt thòi nào, con trai của nhi tức có thể chịu được."
Tống nãi nãi cười nói: "Con trai của ta là rất tinh rồi." Nếu không nói tới Tống thị thì một nhà bốn người này vẫn rất hài hòa, Tống nãi nãi hưởng thụ thiên luân chi nhạc, tâm tình cao hứng không ít. (thiên luân chi nhạc: niền vui con cháu vây quanh nói cười)
Ăn cơm chiều xong, ai về phòng nấy. Lí thị chăm sóc giấc ngủ của Tống Viễn Chí, nói: "Tiểu cô bên kia hẳn là không có chuyện đi?"
Tống Viễn Chí nói: "Ta đã để cho muội phu viết giấy nợ rồi, mặc kệ về sau hắn có trả hay không, trong tay ta có giấy nợ thì vấn đề cũng không lớn." Dù sao có giấy nợ thì có bằng chứng mượn tiền, đến lúc đó cho dù là bên kia xảy ra chuyện, cũng sẽ không nói là chính mình giúp đỡ hắn mua chức quan. Dù sao giữa thân thích vay tiền là chuyện bình thường, viết giấy nợ cũng là vì để ngừa vạn nhất bị người cắn không tha, cố ý nói mình giúp người khác mua quan bán chức. Hắn không thể không lo lắng cho thê tử của mình. Đương nhiên nếu bên kia không quá phận, hắn cũng sẽ không như vậy.
Còn có đã có giấy nợ này, nếu muội tử mình lại muốn vay tiền thì không có dễ dàng như vậy, có đôi khi quá quan trọng nể mặt như vậy thì thật đúng là hại người. Tống Viễn Chí hắn cũng không phải như vậy, tìm được muội phu thì viết giấy nợ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Không phải nói trước kia không cho viết, mà là trước kia còn không biết muội tử nhà mình làm chuyện quá đáng như vậy. Đại khái là cảm thấy muội phu làm Huyện thừa làm lâu có tư cách đã đứng vững vàng, cho nên bắt đầu lên mặt. Lúc ban đầu thì còn biết thu liễm.
Trong lòng Lí thị vui vẻ, nhưng mà lại nghĩ đến đề nghị của tiểu cô thì nàng lại không thoải mái. Lại nói, nàng đối với tiểu cô này cho tới bây giờ đều chưa từng thích qua, trước kia lúc tiểu cô còn chưa có xuất giá, đối với mình thì kén cá chọn canh, mình phải chịu bao nhiêu bực bội chứ?
Hiện tại đến lúc này rồi, lại muốn gả khuê nữ của nàng ta cho con trai mình? Lí thị thề, tuyệt đối không thể làm cho thảm kịch như vậy phát sinh!
Cho dù về sau bà bà của mình có khóc nháo cũng không đồng ý, nói giỡn sao, làm thân gia với tiểu cô, thật sự là mốc đến tám đời.
"Tướng công, ta nghe tiểu cô nói trong nói ngoài, ý tứ là muốn gả Xảo Nguyệt cho Trường Khanh chúng ta, hình như nương cũng không phản đối. Ta cũng không lấy ra chủ ý."
Tống Viễn Chí vừa muốn ngủ, nghe xong lời này thì sửng sốt, nói: "Trường Khanh còn rất nhỏ, không vội mà làm mai. Chờ thêm vài năm rồi nói sau."
Cũng chính là không đồng ý rồi! Trong lòng Lí thị mừng thầm: "Ta cũng hiểu được Trường Khanh còn nhỏ, chỉ là nếu nói như vậy với tiểu cô thì nàng rất không cao hứng. Chàng cũng biết vì sao Trường Khanh không thích cô cô của nó, nếu hôn sự này định cho hắn rồi, không biết tiểu tổ tông kia sẽ gây ra chuyện gì nữa."
"Tính tình này của Trường Khanh, ài. Việc này là không thể miễn cưỡng, nếu nương lại nhắc lại việc này nữa, nàng để cho nương nói với ta, ta đến giải quyết." Có một số việc làm con dâu không thể nói, vậy để con trai nói là được.
"Được, ta chỉ hy vọng Trường Khanh có thể tìm được người bản thân nó vừa ý, cái này đều tốt hơn tất cả, ta cũng không cần tìm nhi tức có tiền có quyền, như vậy Trường Khanh chúng ta còn có thể áp chế được sao? Tính tình của nó như vậy khẳng định sẽ huyên náo gà bay chó sủa. Thời gian qua thật là nhanh, nháy mắt, Trường Khanh của chúng ta cũng phải làm mai rồi." Lí thị cảm khái.
Tống Viễn Chí cũng có chút cảm khái, đúng vậy, nháy mắt nhi tử đều trưởng thành, bọn họ đều bắt đầu trở nên già đi.
Triệu Thư Lâm khiến cho cửa hàng của mình náo nhiệt rực rỡ, Triệu Thanh Minh rất vui mừng, tuy rằng chỉ có một đứa con trai này, nhưng mà chỉ cần có bản lĩnh là được, hắn rất là cao hứng. Từ sau khi áp chế Nhị đệ mình xuống, sinh ý chặt chẽ nắm ở trong tay của mình, cũng mở mấy cái chi nhánh rồi.
Hiện tại con trai cũng trò giỏi hơn thầy mà có tư thế gánh vác, so với cái gì cũng tốt hơn.
"Cha, con đã trở về!" Triệu Thư Lâm tới thỉnh an.
Triệu Thanh Minh gật gật đầu, hỏi: "Cửa hàng của con còn tốt không?"
"Thưa cha, cũng không tệ lắm. Con tính năm sau lại mở một chi nhánh nữa."
"Mọi chuyện không thể liều lĩnh, phải chuẩn bị đầy đủ mới được." Triệu Thanh Minh dạy.
"Cha nói đúng, con hiểu được."
"Lão gia. Lão gia, người bên Nhị lão gia tới." Hạ nhân tới bẩm báo.
Triệu Thanh Minh nhíu nhíu mày, nói với Triệu Thư Lâm: "Con cũng cùng cha đi nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì."
Người kia tới rất là kinh hoảng, quỳ xuống dập đầu cho Triệu Thanh Minh nói: "Đại lão gia, lão thái thái sắp không xong, ngài đi xem đi."
Từ khi xảy ra chuyện kia, sau khi Triệu Thanh Minh tính kế ngược lại con trai của bà, cũng làm rõ với lão thái thái, thì lão thái thái đi theo ở với thân nhi tử ở bên kia. Dù sao tính kế người ta, còn bị người ta biết được, nếu còn ở lại, đó là tìm tội mà chịu, Triệu lão thái thái cũng không ăn cái khổ này. Diendanlequydon~ChieuNinh Nên đi theo thân nhi tử. Dù sao Triệu lão thái thái không phải là thân mẫu (mẹ ruột), lựa chọn ở chung với nhi tử thân sinh của mình, cũng sẽ không bị người ta bàn tán, Triệu Thanh Minh cũng để cho bà đi qua.
Chẳng qua từ sau lần này, gia sản Triệu Nhị đã bị hao tổn nghiêm trọng, cũng không còn như trước. Ngược lại một năm bốn mùa, Triệu Thanh Minh nên hiếu thuận Triệu lão thì đều rất hiếu thuận, nhưng mà kêu hắn làm nhiều hơn cho nhi tử của bà thì hắn còn không có rộng lượng như vậy. Thử nghĩ xem, nếu lúc trước chuyện bọn họ làm thành công, như vậy hiện tại chính là mình vào nhà tù ở, mọi thứ trong nhà cũng đều về tay bọn họ. Đưa hiếu kính cũng chỉ là vì để cho mình và con trai có cái thanh danh tốt ở bên ngoài thôi, dù sao lại không thiếu chút tiền kia.
Dương thị nương Triệu Thư Lâm cũng tới, nghe xong lời này, trong lòng nhất thời lộp bộp một cái, thật vất vả qua được mấy năm ngày lành, sẽ không lại có chuyện gì đi.
"Ngươi đi về trước, nói là chúng ta lập tức đi qua." Triệu Thanh Minh nói với người tới.
Người nọ còn ma ma chít chít không chịu đi, lúc đi Nhị lão gia còn nói nhất định phải thỉnh người đi qua.
"Sao hả? Lời của ta nói đều không coi ra gì hết có phải hay không? Còn không mau trở về?" Triệu Thanh Minh cả giận nói.
Người nọ mới mới cẩn thận quay đầu trở về.
Dương thị lo lắng hỏi: "Lão gia, hiện tại làm sao?"
"Nương, đừng lo lắng, hiện tại sốt ruột không phải chúng ta." Đúng vậy, đang gấp gáp là Nhị thúc bọn họ. Nếu lão thái thái thật sự không xong, cha cũng không cần phải hiếu kính, dù sao đã ở riêng, dù sao cũng đã xé rách mặt.
"Nương nó, không cần lo lắng, ta đã phái người đi nhìn xem có phải là sự thật không. Nếu không phải thật sự, vậy ta cũng không cần đi. Nếu thật sự… " Triệu Thanh Minh dừng một chút: "Vậy đi trễ chút!"
Dương thị hiểu được ý tứ của nam nhân mình, đi trễ chút, thì chính là kéo dài tới khi lão thái thái nói không ra lời, không đề ra được yêu cầu gì, như vậy thì xong hết mọi chuyện. Có thể khẳng định là lão thái thái muốn lợi dụng cơ hội trước khi chết này, tìm chút lợi ích cho thân nhi tử của mình. Mặc kệ thế nào, lão thái thái đều là mẫu thân trên danh nghĩa của nam nhân mình, nếu không nghe theo yêu cầu trước khi chết, thì chính là bất hiếu. Nếu truyền ra ngoài, nam nhân của mình không chiếm được chuyện tốt. Cho nên, chỉ một chữ, kéo!
Rốt cuộc Triệu lão thái thái không có đợi được con trai lớn nhất, chết không nhắm mắt, khi một nhà ba người Triệu Thanh Minh đến thì lão thái thái đã tắt thở. Ánh mắt mở thật to. Triệu lão nhị có tâm muốn ồn ào một trận, chỉ là bị ánh mắt của Triệu Thanh Minh dọa sợ. Hiện tại địa vị của hắn không ngang bằng, trong tay Triệu Thanh Minh còn có nhược điểm của hắn, hắn không dám nhảy dựng lên. Vốn tưởng rằng có thể để cho lão nương thừa dịp một cơ hội cuối cùng, kiếm cho mình chút lợi ích, nhưng mà Triệu Thanh Minh cũng quá độc ác, thế nhưng sau đó mới đến, người hắn phái đi đã đi rất sớm, hoàn toàn chờ được. Kết quả Triệu Thanh Minh nói mình ở bên ngoài mới vội vàng trở về, hoang mang rối loạn tới đây, đáng tiếc vẫn không gặp mặt được nương lần cuối cùng, thật sự là đau lòng.
Đau lòng cái rắm, coi Lão Tử là kẻ ngốc sao, Triệu lão nhị hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà còn phải tiếp đón, còn phải phụ họa, ai kêu người ta có tiền thì người là ông lớn chứ?
Thật vất vả bận rộn xong tang sự cho Triệu lão thái thái, tang sự này Triệu Thanh Minh vừa bỏ tiền lại xuất lực, lại vội về chịu tang có ai mà không khen Triệu Thanh Minh là hiếu tử, làm tang sự cho lão nương long trọng như vậy? Triệu lão nhị lại phun ra một búng máu ở trong lòng, mẹ kiếp, thế này là thế nào, thanh danh tốt đều là Triệu lão đại được, chẳng lẽ các ngươi không biết rằng Triệu lão đại chỉ ngóng trông nương ta chết đi sao? Hắn đây là chúc mừng, chúc mừng! Căn bản không phải hiếu thuận có được không? Nhưng mà, không ai nghe được tiếng lòng của Triệu lão nhị, hắn bị tập thể mọi người bỏ qua.
Cả nhà Vương Đồng Tỏa cũng tới đây tiễn lễ tang, thấy Triệu Thư Lâm cũng mặc đồ tang màu trắng, ở đó làm ra vẻ đau đớn kịch liệt, còn có mấy người không biết là ai, tuổi cũng tương đương với hắn, hẳn là con của Nhị thúc hắn, người ta như vậy mới là nghiêm túc khóc có được không? Diendanlequydon~ChieuNinh Triệu Thư Lâm vừa thấy chính là giả, từ bao giờ thì đứa nhỏ cũng trở nên như vậy? Chẳng lẽ thật là không gian thì không thương?
"Ài, ngươi xem Triệu Thư Lâm, rốt cuộc hắn là khóc hay là cười nha." Tống Trường Khanh lặng lẽ nói khẽ với Vương Phúc Nhi.
"Khóc là cười cười là khóc, tùy ngươi nhìn thế nào." Vương Phúc Nhi ra vẻ thâm sâu nói.
"Bao giờ thì ngươi nói chuyện có thiên cơ như vậy?" Tống Trường Khanh nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá.
Vương Phúc Nhi đẩy Tống Trường Khanh cực nhanh ra: "Làm gì đó, chưa thấy qua à. Có người nhìn qua kìa, trường hợp nơi đông người, chúng ta đều chú ý một chút."
"Người khác thích thế nào thì tùy, chúng ta cũng không có làm chuyện xấu, chỉ là cái này thì tốt rồi, về sau cuộc sống của Triệu Thư Lâm và Triệu thúc thúc sẽ dễ chịu. Nhưng mà, Triệu Thư Lâm phải giữ đạo hiếu, một năm này hắn cũng không được nói chuyện thành thân."
"Sao ngươi lại lắm chuyện như bà tử vậy, có thành thân hay không lời này mà cũng nói ra được, ta nghĩ chuyện này đều là nữ nhân thích nói." Vương Phúc Nhi tỏ vẻ khinh bỉ.
"Còn không phải quan tâm hắn sao." Kỳ thật là gần đây hắn cũng thường thường nghe hai chữ nghị thân, theo thói quen nghĩ tới cái này, nghị hôn? Thành thân? Tống Trường Khanh lắc đầu, ta cũng không muốn sớm như vậy.