Chương 107: Lại làm bạn cùng phòng.
Vẻ mặt Lưu Hồng Đức như đang ngậm nguyên họng cớt, đưa tiền thuốc men của Tô Tứ Phương cho Tang Đồng liền rời khỏi cửa hàng.
Ngay cả tượng Quan Âm cũng không mang đi, Tang Đồng nói với tượng Quan Âm: "Ngài đã thấy chưa? Đã từng xem ngài như phao cứu mạng, xong chuyện thì bỏ đi không thèm để ý ngài, ngài vì sao che chở hắn?"
Tang Du đi ra, tức giận nói: "Thật sự là lợi cho hắn quá mà!"
Tang Đồng cười lạnh một tiếng: "Thời gian như sh!t sẽ đợi hắn sau này, chị thấy giờ này chắc cũng không có khách đâu, chúng ta ra ngoài ăn lẩu đi."
"Dạ ~"
Lưu Hồng Đức hoan thiên địa hỷ trở về nhà, vừa tắm vừa hát ríu rít, đem dẹp tất cả tượng thần trong nhà, đặt một bàn ăn, chè chén say sưa quắc cần câu lết về nhà ngủ say một giấc.
Nửa đêm Lưu Hồng Đức đang ngủ say, có một bóng người bay vào nhà, chính là Dương Khả Nhi.
Mục Dung núp trong bóng tối đi ra, cản đường Dương Khả Nhi: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Dương Khả Nhi nhìn nhìn Mục Dung, không nói gì cũng không động thủ.
"Ta không phải đến bắt ngươi, hôm nay ngươi cũng thấy đúng không? Ta biết ngươi trốn ở bên ngoài, nếu như muốn bắt thì đã bắt từ đầu rồi, chúng ta nói chuyện đi."
Dương Khả Nhi nhẹ gật đầu, theo Mục Dung bay ra ngoài cửa sổ.
Mục Dung mở miệng trước: "Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi đến Phong Đô giải trừ minh cưới giữa ngươi và Lưu Hồng Đức."
Dương Khả Nhi lắc đầu cự tuyệt: "Không, ta phải bám lấy hắn, đời này kiếp này sẽ không buông tha hắn, ta phải ám hắn cả đời!"
"Tội gì? Cha ngươi đau lòng mất con vì ngươi làm một trận minh cưới hoang đường, Lưu Hồng Đức cũng không phải người tốt, ngươi cần gì phải ở lại dương gian chịu khổ, hai người các ngươi âm dương cách biệt, tuy có minh cưới bảo vệ nhưng ngươi ở dương gian vẫn phải chịu tội. Đừng để cừu hận che mờ mắt, tội nghiệt của Lưu Hồng Đức đã có Phán Quan ghi chép lại, hắn nhất định sẽ bị trừng phạt thôi."
"Ta không cần, ta biết ngươi là người tốt, ta không muốn động thủ với ngươi. Ngươi đi đi đừng tới tìm ta nữa, đây là lựa chọn của ta, không liên quan đến ngươi!"
Phản ứng của Dương Khả Nhi đúng như dự đoán của Mục Dung, thái độ của cô ấy quá kiên quyết, cũng không nên cứng nhắc khuyên nhủ.
Mục Dung lật lòng bàn tay, lấy ra ba món đồ: "Tình hình của ngươi tương đối đặc biệt, nên những đồ người nhà ngươi đốt sẽ tạm được giữ lại dưới kho Phong Đô, điện thoại này ngươi cầm đi, nếu đến lúc nào đó ngươi đổi ý hoặc gặp phiền toái gì có thể gọi cho ta, trong điện thoại ta đã lưu lại số của A Miêu, ta là âm sai sinh hồn nên sẽ có đôi khi không thể nghe máy, ngươi có thể gọi cho A Miêu, A Miêu ở trong nhà ta. Còn đây là hôn thư ta nhờ bạn lấy được từ Phong Đô, Lưu Hồng Đức rất sợ chết, nếu hắn phát hiện ra sự tồn tại của ngươi thì thế nào cũng sẽ đi tìm người đến đối phó ngươi, nếu gặp phải người có đạo hạnh thì đừng quá liều mạng, cứ đưa hôn thư này ra, ta nghĩ bọn họ sẽ không làm khó ngươi. Còn bộ quần áo này ngươi lấy thay đi, dương gian có nhiều trẻ nhỏ thiên nhãn chưa khép, ngươi như vậy sẽ doạ bọn nhỏ, sau này muốn cái gì cứ đến cửa tiệm của ta."
Dương Khả Nhi nhận lấy ba món đồ, chăm chú nhìn Mục Dung: "Cám ơn "
"Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, cũng hi vọng ngươi suy nghĩ đến đề nghị của ta, Lục Đạo Luân Hồi muốn có thân người mười phần không dễ, hi vọng ngươi không nên tổn hại tính mệnh của Lưu Hồng Đức, làm vậy sẽ chỉ tăng thêm tội nghiệt mà không thể giải quyết được vấn đề, ta đi trước."
"Chờ chút!"
Mục Dung xoay người, nhìn nhìn Dương Khả Nhi.
"Ngươi...tại sao lại giúp ta?"
"Ta chỉ làm chuyện ta phải làm, ngươi là người tốt, lúc còn sống cũng chưa từng làm điều gì ác còn hay làm từ thiện, nếu như không phải gặp Lưu Hồng Đức, ngươi nhất định sẽ có một đời hạnh phúc, ta không muốn nhìn ngươi bị một người hủy hoại đến hai lần."
Mục Dung đi rồi, Dương Khả Nhi ôm đồ Mục Dung đưa cho, đưa mắt nhìn về nơi cô biến mất, nghĩ đến xuất thần.
Mục Dung về tới nhà, kể rõ mọi chuyện cho Tang Du nghe, Tang Du nghe xong không vui, rầu rĩ nói: "Tại sao cô lại giúp người xấu?"
Mục Dung đem quả cam đã lột xong đưa cho Tang Du, dịu dàng dụ dỗ nói: "Cô nghĩ có minh cưới thì Dương Khả Nhi có thể tùy tiện lấy mạng của Lưu Hồng Đức sao? Minh cưới chỉ là Địa Phủ cho phép Dương Khả Nhi ở lại dương gian thôi, nếu như Dương Khả Nhi giết người thì sẽ phải nhận trừng phạt, cô nhẫn tâm nhìn Dương Khả Nhi bị cùng một người hủy hoại đến hai lần sao?"
Tang Du cúi đầu: "Không công bằng mà!"
Mục Dung hít sâu: "Cho nên mới có loại thuyết pháp 'luân hồi là khổ' đó, cừu hận thì phải buông xuống mới có thể kết thúc, nếu cứ oan oan tương báo thì bao giờ mới có thể kết thúc? Tôi biết cô thương xót Dương Khả Nhi, tôi cũng vậy, hi vọng cô ấy có thể nghĩ thoáng, chủ động buông bỏ đoạn nghiệt duyên này, tôi cũng đã bàn với Hách Giải Phóng rồi, hắn sẽ giúp đỡ giải trừ minh cưới, Dương Khả Nhi là người tốt, kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc."
"Vậy minh cưới có ảnh hưởng gì đối với Lưu Hồng Đức không?"
"Hách Giải Phóng nói: Vận thế của hắn sẽ càng ngày càng thấp, từ từ các loại bệnh tật sẽ tìm đến, cuối cùng thì sẽ bị ma bệnh quấn thân rất sợ ánh sáng, hàng đêm nằm mơ thấy ác mộng, năng lực chịu đựng kém thì tinh thần sẽ xuất hiện vấn đề, cùng âm giới qua lại quá lâu, khó hưởng tuổi thọ vốn có."
Nghe Mục Dung nói vậy, lòng Tang Du mới thấy khá hơn chút, nàng không từ bi hỉ xả như Mục Dung, nàng cảm thấy trừng phạt này là quá nhẹ cho Lưu Hồng Đức rồi!
Thấy Tang Du vẫn không vui, Mục Dung lấy đầu gối nhẹ đụng đụng chân nàng: "Dành thời gian hỏi Yên Yên xem Lưu nhị tỷ bị giam ở miếu nào, cụ thể đường đi ra sao, chúng ta cứu cô ấy ra được không?"
"Thật sao?! Lúc nào chúng ta đi?"
"Ừm...khoảng mấy ngày nữa, một mình tôi đi, có thể xử lý thì không cần kinh động đến chị cô."
"Tốt quá, chút nữa tôi sẽ hỏi Yên Yên liền!"
Cảm xúc ngột ngạt của Tang Du phơi đi hơn nửa, đưa nửa quả cam cho Mục Dung.
"Phải rồi, sau này không được phép nói ngày tháng năm sinh cho người khác biết."
"Ừm ~"
Tang Du đưa cam vào miệng, ngọt đến muốn sâu răng.
"Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi."
"Mục Dung~"
"Ừm?"
"Đêm nay tôi có thể ngủ lại không?"
"Hả?"
Mục Dung nhìn đôi mắt ngập nước của Tang Du, tâm có chút động nhưng ngoài miệng lại nói: "không tốt lắm đâu.."
Tang Du nắm lấy tay Mục Dung lắc lắc: "Đồng ý đi mà ~ phòng đối diện cũng chỉ có hai phòng à, tiểu Phương đại sư trước giờ toàn ngủ trên ghế sofa phòng khách, tiểu Phương đại sư đang bị thương nữa, cần nghỉ ngơi thật tốt."
Mục Dung mím môi: "Vậy cô bàn bạc với chị cô trước đi."
"Cô đồng ý hả?"
"Ừm."
Tang Du kích động ôm chầm Mục Dung, nhảy nhót nói: "Cô là tốt nhất mà~ tôi về lấy sữa rữa mặt nha, chút nữa quay lại á!"
"Được."
Tang Du chạy về nhà mình, A Miêu chóng cằm ngồi đối diện Mục Dung chậc lưỡi: "Mục Dung đại nhân ít nói ghê luôn, rõ ràng là rất vui vẻ nha, hehehe~"
Lúc đầu Tang Đồng không đồng ý, Tang Du đành phải lôi Tô Tứ Phương ra, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, não bị chấn động nhẹ, ban đêm Tô Tứ Phương cũng có nôn một lần, sắc mặt không tốt.
Tang Đồng có chút dao động: "thì chị để em ấy ngủ phòng chị, hai chúng ta ngủ một phòng?"
"Chị Đồng Đồng~ em cũng hơn hai chục tuổi rồi mà ~ với cả nhà Mục Dung cũng có hai phòng, em cũng từng ở qua rồi, tiểu Phương đại sư mấy tháng nay toàn phải ngủ sofa, cứ để phòng em cho cô ấy ngủ đi ạ."
"Em là muốn dời đi đúng không?"
"A...,ý em không phải vậy, A Miêu nói cô ấy nhớ em."
"Nhớ thì đến đây, gần vậy còn gì."
"Người ta sợ chị đó, với cả em ở đó cũng có sao đâu, dù sao cũng gần vậy mà."
....
"Chị Đồng Đồng~ chị xem coi tiểu Phương đại sư gầy đến vậy rồi, người ta ngàn dặm xa xôi đến tìm chị, đâu thể nào đối với người ta như vậy ha~~"
Tang Đồng thở dài một hơi, vốn nghĩ nhiệm vụ Đông Bắc sẽ kết thúc rất nhanh, ai dè kéo hơn cả năm không có động tĩnh gì, không biết phải đợi thêm bao lâu nữa.
"Để chị suy nghĩ thêm chút, đêm nay em qua đó trước đi."
"Không biết đâu ~ em coi như chị đồng ý rồi đó ~ mai em quay lại dọn đồ nha!"
"...mỗi ngày phải về ăn cơm đó, chị gọi cho."
"Biết ạ ~"
"Không được phép chơi điện thoại đến khuya, không được thức đêm, làm việc nghỉ ngơi phải cân bằng, phải phơi nắng nhiều chút."
"Yên tâm đi mà ~ Nhà Mục Dung đâu có wifi đâu~"
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "Ban ngày thì về nhà đó "
"Aiz nha, em sẽ mà, chị Đồng Đồng ngủ ngon nhaaa~" nói xong liền hôn cái bẹp lên mặt Tang Đồng, ôm sữa rửa mặt, một đường chạy ra cửa.
Mục Dung mở cửa, Tang Du nhảy vào, vui vẻ nói: "Tôi quay lại rồi nè ~"
Nói xong chạy như một làn khói vào phòng vệ sinh, đem sữa rửa mặt của mình bày lên vị trí cũ, cái bàn trống rỗng trong nháy mắt có lại sức sống.
Rửa mặt xong, Tang Du lấy ra hai cái mặt nạ, một cái đắp cho Mục Dung, cái còn lại nàng tự đắp, hai người song song nằm trên giường.
"Mục Dung~"
"Ừm?"
"Tôi chuyển về là tốt hay không tốt?"
"Hả?"
Tang Du ngồi dậy, nhìn Mục Dung cười nói: "Đưa cô tiền thuê nhà nha?"
"Tiền thuê thì không cần đâu, chị cô..."
"Chị ấy đồng ý rồi! Tiểu Phương đại sư đã ngủ ở sofa rất lâu rồi, chị ấy cũng thấy ngại ý."
"À, vậy được."
Không biết có phải do mặt nạ có thành phần gì lạ hay không mà làm cho mặt Mục Dung có chút ngứa có chút rát.
Tang Du cười, tháo mặt nạ của Mục Dung xuống, cũng tháo luôn mặt nạ của mình: "Đủ thời gian rồi~"
Đắp mặt nạ làm cho da vẻ Mục Dung càng thêm trắng noãn, còn có chút ướt át như trứng gà luộc vừa bóc vỏ. Tang Du nhích lại gần quan sát da vẻ của Mục Dung, cảm khái nói: "da của cô tốt ghê ~ nhìn gần vậy mà cũng không thấy tì vết gì luôn."
Cảm giác được nhiệt khí phả lên mặt, thân thể Mục Dung cứng đờ, đến cả hít thở cũng không dám: "Mai...có cần tôi giúp gì không?"
Trên vách tường đột nhiên có một cái đầu nhô ra, từ khi bắt được Hoàng Á Nam, Mục Dung đã giải trừ luôn cấm chế.
A Miêu nháy mắt ra hiệu với Tang Du, vẻ mặt lưu manh: "Tang Du nhanh lên, nhanh áp lên 'trên' Mục Dung đại nhân."
Mặt Tang Du đỏ ửng, ánh mắt theo bản năng nhìn vào đôi môi mỏng của Mục Dung.
"Không cần đâu, đồ không nhiều tôi tự chuyển được, tôi đi rửa mặt trước nha, mặt nạ này có bạc hà, nên cô cũng nhớ rửa mặt lại nha."
Tang Du chạy trối chết, A Miêu vừa đuổi theo Tang Du vừa hò hét: "Aiz nha, cậu sợ cái gì, hai người ngủ cũng ngủ rồi, không lẽ chỉ ngủ mà không hoạt động gì hả? Người trưởng thành hết rồi mà ~ không cần để ý tớ đâu ha, coi như tớ không tồn tại đi. Nếu không tớ đi ra ngoài cũng được ~~~"
Tang Du trừng mắt nhìn A Miêu, bịt tai chạy vào toilet.
A Miêu ở bên ngoài cửa nói tiếp: "Tang Du à Tang Du ơi ~ tớ thấy Mục Dung đại nhân ở phương diện này rất ngây ngô á, cậu phải chủ động xuất kích mới được nhoe~ tớ coi trọng cậu đó nhoe~~ chaizo~~~"
~~~~
Dài ._.~
Mấy nay ăn nhậu quá quên mất up truyện nên đêm phia ngoi lên up 1c bù lỗ :))~
Danh Sách Chương: