Tang Đồng cảm thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi. Cô nhìn quanh một vòng, dưới chân là đường lát đá, bốn phía là kiến trúc mang màu sắc cổ xưa.
Đám người trên đường rộn ràng vội vã, thỉnh thoảng đi ngang qua cô, hai bên đường bày sạp buôn bán, quán trà, tiệm cầm đồ, tạp hoá cái gì cũng không thiếu.
Người trên đường mặc trang phục thời Minh, Tang Đồng nhạy cảm nhận thấy, khoảnh khắc cô xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn cô một giây, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Thi thoảng cũng có người liếc nhìn cô, nhưng trong mắt bọn họ không một chút kinh ngạc nào. Tang Đồng hừ lạnh: "Khá lắm hoạ yêu, vậy mà cũng để ngươi tu luyên đến mức này."
Cô tiện tay nắm lấy cổ áo một người: "Nói, hoạ yêu ở đâu?"
Người qua đường nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn, chậm rãi nói ra hai chữ: "Không biết."
Tang Đồng hất người qua đường ra, ven đường tùy tiện tìm quán trà nhỏ ngồi xuống, đặt đào mộc kiếm lên bàn, cô nhìn dòng người qua lại, thất thần rơi vào suy tư.
Những cảnh tượng này chắc là lúc yêu hoạ được tạo ra. Lúc đó yêu hoạ tuyệt đối không thể có trí tuệ được, nơi này chắc là người đã tạo ra bức cổ hoạ từng sống.
Khi vẽ tranh, người vẽ hẳn là dùng hết tình cảm cùng hồi ức, một nét một nét vẽ ra, trở thành một phần Nguyên Thần của yêu hoạ.
Yêu hoạ rất có thể đang lẫn trong đám người này, cũng có thể là chủ quán trà nhỏ, hoặc là trốn ở nơi nào đó quan sát nhất cử nhất động của cô. Hoặc cũng có khả năng, yêu hoạ không có ở đây, đường phố náo nhiệt này chỉ là ảo giác.
Làm sao tìm được yêu hoạ đây?
Tang Đồng trầm tư suy nghĩ thật lâu, nghĩ ra một cách vừa đơn giản vừa thô bạo: Giết sạch những người cô nhìn thấy
Ý nghĩ vừa loé đã doạ Tang Đồng giật mình, hai mắt khẽ nhắm, trong lòng liên tục xin lỗi.
Môn phái của cô tuy không giống Phật gia tử thủ giới luật, nhưng cũng vô cùng chú trọng tâm tính. Ác niệm giết người đủ để làm người tu đạo lầm đường lạc lối.
Tang Đồng bực bội trong người, đưa tay lật bàn. 'RẦM' một tiếng, tách trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan, mọi người quay đầu, mơ hồ nhìn Tang Đồng rồi lại cứng ngắc quay đầu lại.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tang Đồng cảm giác cực kỳ không ổn, những người này động tác máy móc, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt vô hồn không tiêu cự, tựa như những con rối bị người khác giật dây.
Tang Đồng đột nhiên nở nụ cười!
Cô đã có cách tìm ra hoạ yêu!
Hoạ yêu dù có tài giỏi cỡ nào cũng không tái tạo hoàn hảo nhân loại phức tạp. Ả có thể tạo ra 'người' trong huyền cảnh không chút kẽ hở, nhưng lại không có cách nào tạo ra tình cảm cho 'người' trong này!
Nói trắng ra, 'người' ở đây chỉ là cái xác rỗng không linh hồn, chỉ cần ở giữa đám rối người này tìm ra kẻ có biểu cảm nhân loại, thì kẻ đó nhất định là hoạ yêu!
Tang Đồng khoé miệng nhẹ cong, cầm đào mộc kiếm xông lên đường lớn. Sau khi cô rời đi, chiếc bàn bị cô lật tung cùng ly tách khôi phục lại hình thái ban đầu, phía trên mặt bàn bóng loáng còn có một cây đào mộc kiếm. Đi trên đường cô gặp người liền lôi kéo, thậm chí rút kiếm hù doạ, nhưng không có một 'người' nào biệt lộ sự sợ hãi hay kinh ngạc, chỉ giương mắt đờ đần nhìn cô, mặc cô chém giết.
Tang Đồng thử mấy chục lần liên tiếp, tuy không tìm được hoạ yêu nhưng đã chứng minh suy nghĩ của cô chính xác.
"Dưa leo tươi ngọt, dưa leo tươi ngọt đây, một hào năm trái đây."
"Cô nương, xem thử đi"
Tiếng rao hàng hấp dẫn lực chú ý của Tang Đồng, cô quay đầu, thấy chủ sạp đứng trước hai cái giỏ lớn đựng dưa leo, ánh mắt đờ đẫn, động tác lẫn ngôn ngữ đều cứng ngắc. Cô híp híp mắt, vừa định rời đi lại phát giác có gì đó không đúng...
'Người' nơi này tựa như được một phương trình nào đó thiết lập hoàn hảo, mọi diễn biến đều lấy logic 'nhìn có vẻ hợp lý' từng chút vận hành.
Nhưng cô gái mặc váy lụa đưa lưng về phía cô khi nghe chủ sạp hỏi không có trả lời, cũng không bỏ đi .Chỉ cầm dưa leo lên nhìn, không đánh giá cũng không trả giá. Tang Đồng nằm chặt đào mộc kiếm, bước chậm đến phía sau cô gái...
"Cô nương, mua chút dưa leo đi."
Cô gái đưa lưng về phía Tang Đồng vẫn không trả lời. Tang Đồng lặng lẽ đi đến bên cạnh cô gái, khoảng cách chưa đến năm bước chân, cô gái này đột nhiên xé gió chạy
"Đứng lại!"
Tang Đồng chạy đuổi theo, tất cả mọi người trên đường đều duy trì tốc độ vốn có. Hoạ yêu chạy rất nhanh, Tang Đồng dùng hết tốc lực, hoạ yêu từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách năm mét với cô.
Ba trái hai phải liền dẫn Tang Đồng đến một khu dân cư. Ngõ nhỏ rộng chừng sáu thước, hoạ yêu chạy đến phía cuối liền quẹo sang một bên. Tang Đồng theo sát phía sau, ở tại lối rẽ đụng trúng người, hai tiếng kinh hô cùng lúc vang lên, hai người song song ngồi trên đất. Tang Đồng không quan tâm lập tức rút kiếm đâm tới, mũi kiếm dừng trước mặt người kia vừa đúng một tấc.
"Tô Tứ Phương?!"
"Đồng sư tỷ sao vội vã vậy? Nhìn thấy hoạ yêu sao?"
Nói xong Tô Tứ Phương phủi phủi bụi trên người, đứng lên vươn tay đưa cho Tang Đồng.
Tang Đồng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tứ Phương, đáy mắt lóe tinh quang, cô bắt lấy tay Tô Tứ Phương, dùng sức kéo về, Tô Tứ Phương đứng không vững ngã về hướng Tang Đồng. Cùng lúc đó Tang Đồng giơ đào mộc kiếm lên nhắm vào phần bụng của Tô Tứ Phương, 'Phốc' một tiếng, đào mộc kiếm xuyên thẳng qua bụng người trước mặt.
Máu tươi tung tóe bắn lên mặt Tang Đồng!
"Á!" Tô Tứ Phương đau đớn rên nhẹ một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã lên người Tang Đồng, Tang Đồng chống không nổi trọng lượng hai người cũng ngã xuống đất. Hai người cứ vậy nằm ở lối rẽ trong hẻm nhỏ, Tô Tứ Phương nằm trên người cô, nửa tấc đào mộc kiếm đã xuyên qua người.
"Họa yêu chịu chết đi, đừng nghĩ ta không thể sử dụng pháp lực thì không làm gì được ngươi!"
"Khụ khụ khụ...Đồng sư tỷ, em đây."
Tang Đồng đạp Tô Tứ Phương ra, đứng dậy, lau đi máu tươi dính trên mặt, khinh thường nhìn Tô Tứ Phương, một chân đạp lên lồng ngực của người đó: "Bị ta truy đến cùng đường nên muốn dùng cách này thoát thân à?"
Vừa nói cô vừa dùng thêm lực dưới chân, tăng bào màu vàng đất của Tô Tứ Phương bị máu nhuộm đỏ một nửa, nàng một tay nắm chặt đào mộc kiếm trên bụng, một tay nắm lấy mắc cá của Tang Đồng, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt tụ máu. Nàng nhìn Tang Đồng, vẻ mặt vừa áy náy, vừa bao dung, khó nhọc nói: "Xin lỗi Đồng sư tỷ...Năm đó em tuổi nhỏ vô tri, nhìn lén quá khứ của chị, khụ khụ...Sau khi bị chị phát hiện lại im lặng không nói gì....Lừa ta dối người, đã qua nhiều năm như vậy....khụ khụ...vẫn chưa nói xin lỗi với chị....xin lỗi..."
Quá khứ của cô và Tô Tứ Phương họa yêu không thể nào biết được, Tang Đồng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Cô nhấc chân, quỳ rạp bên cạnh Tô Tứ Phương, nhìn xuống phần bụng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đáy mắt bối rối: "Làm sao bây giờ! Sao em lại đến đây??Làm sao bây giờ! Nguyên Thần mà chết thì dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được! Sao em lại tới đây hả? Tôi không phải đã nói không ai được phép vào sao? Tại sao lại vào đây hả?!"
"Khụ khụ..."
Tô Tứ Phương phun ra một ngụm máu tươi, môi lại mỉm cười: "A Di Đà Phật, đây là kiếp số của em, sư phụ sớm đã đoán được, cũng đã dặn dò qua, Đồng sư tỷ không cần áy náy, không sao đâu."
Nghe được giọng điệu quen thuộc của "Tô thị", Tang Đồng đã không còn nghi ngờ thân phận của Tô Tứ Phương, cô ôm Tô Tứ Phương vào lòng, đỡ lấy đầu nàng, liên tục dùng tay lau đi máu tươi trên môi nàng.
"Đừng nói...đừng nói gì hết, tôi mang em ra ngoài, dùng Cửu Thiên Quy Nguyên thuật chữa cho em, không sao... sẽ không sao đâu."
Tô Tứ Phương suy yếu lắc đầu: "Bên trong bức họa không ngày đêm, khụ khụ...Bên ngoài đã qua năm ngày rồi, Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên không về được nữa, nhưng mà chị...chị vẫn không thoát ra được, nên em nhờ Mục Dung thí chủ bảo vệ nhục thân chúng ta, để vào đây tìm chị."
"Cái gì?! Tôi mới vào đây mấy tiếng, bên ngoài đã hơn năm ngày?!"
"Chắc là họa yêu kia thay đổi dòng thời gian...Đồng sư tỷ, Tứ Phương khó thoát kiếp nạn này, chị tìm đường...trở về đi."
"Đừng nói nữa, chắc chắn ả đang nhìn chúng ta, tôi gọi ả ra, Phương nhi, tôi nhất định không bỏ em lại!"
"khụ khụ..."
Tô Tứ Phương lại phun ra máu tươi, mỉm cười nhìn Tang Đồng thay cho lời từ biệt, nghiêng đầu, hai mắt nhắm lại.
"TÔ TỨ PHƯƠNG! TỨ PHƯƠNG! MAU TỈNH, KHÔNG ĐƯỢC NGỦ, EM MỞ MẮT RA CHO TÔI! KHÔNG ĐƯỢC NGỦ! CÓ NGHE KHÔNG?!"
Tang Đồng ôm Tô Tứ Phương, thê lương khẩn cầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Tô Tứ Phương. Mặc cô lay động như thế nào, người ở trong lòng vẫn không nhúc nhích.
Máu tươi từ vết thương trên bụng yên ắng chảy dài, tràn ra khắp mặt đất.
'Xoẹt' một cái, Họa yêu xuất hiện trước mặt Tang Đồng, mặc váy trắng, mang giày trắng, giẫm lên vũng máu, giày trắng bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng. Thân thể Tang Đồng nhẹ run, hai mắt đỏ bừng, hung hăng quát lớn: "HỌA YÊU!"
"Ta có tên, gọi ta La Như Yên."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc, ta cảm giác mình thật lợi hại.~
Mị: Thề, truyện gì quá trời géi, nội cách xưng hô cũng đủ điên. Tứ Phương, tiểu Du gọi nàng, Tang Đồng, Mục Dung gọi cô. Yêu ma tà ác gọi ả, còn mấy 'bạn ma' kawaii tùy cách xưng hô.
:( ~ Éo hiểu sao cứ thích cái cách ngang ngược không suy nghĩ của chị Đại eoiu~
Danh Sách Chương: