Sau khi Tang Đồng té xỉu, Tang Du đã sớm lao lực cũng ngã xuống, cục diện một cảnh hỗn loạn. Tô Tứ Phương bế ngang Tang Đồng lên, Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên thì đỡ lấy Tang Du.
"Tô đại sư, trước đem hai người họ đến phòng bọn tôi sắp xếp đi."
"Cám ơn Bảo thí chủ."
Thu xếp xong cho hai người, vợ chồng Lý Gia Minh cũng lui ra ngoài. Tô Tứ Phương ngồi bên cạnh Tang Đồng, trong cơn hôn mê Tang Đồng cau mày, thỉnh thoảng trên mặt lộ vẻ đau đớn. Cuối cùng co thân thể lại thành một cục, ôm thật chặt chính mình. Tô Tứ Phương chăm chú nhìn Tang Đồng, chưa từng thấy vẻ mặt cô ấy như vậy.
"A Di Đà Phật."
Tô Tứ Phương nhẹ giọng niệm một tiếng, vươn tay, đặt lòng bàn tay lên trán Tang Đồng, hai mắt nhắm lại.
Sau khi Tang Đồng tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, có chút hoảng hốt, tận cho đến khi cô nhìn thấy Tang Du kế bên đang say ngủ mới hoàn hồn.
"Trở lại rồi..."
Nói xong tâm Tang Đồng đau đớn khó tả, cô giơ tay lên, ấn chặt xuống tim, ánh mắt vô hồn. Hai chị em nghỉ ngơi ở nhà mẹ Bảo Tiểu Huyên cả một đêm, hôm sau quay về Hân Hân gia viên.
Tô Tứ Phương không có ở nhà.
"Kỳ cục, tiểu Phương đại sư đâu mất rồi?"
Tang Đồng lạnh lùng trả lời: "Mặc kệ em ấy, muốn đi đâu thì đi."
"Chị Đồng Đồng, em về phòng trước nha."
"ừm,nghỉ ngơi cho tốt, tối muốn ăn gì?"
"Đặt thức ăn ở ngoài đi ạ, chị cũng phải nghỉ ngơi đó."
"ừm"
Tang Du trở về phòng, Tang Đồng đi ra ban công bấm điện thoại: "Tôi là Tang Đồng, phái Đường Liêm Tử và Lâm Hoan đến đây, tôi muốn thi triển cấm thuật Tam Thanh Phong."
....
Cúp máy, Tang Đồng có chút bực bội. Tang Du nằm trên giường, nhắm lại hai mắt, liền ngủ thiếp đi.
Trong mơ, nàng đi đến một nơi.
La Như Yên nhìn thấy Tang Du, vui vẻ đi lên đón: "Cậu tới rồi ~"
"Ừm, ở đã quen chưa?"
"Đương nhiên quen, không nghĩ thể chất của cậu đặc biệt vậy luôn, bám vào cơ thể của cậu so với ở trong tranh còn thoải mái hơn cơ.~"
"Vậy sau này không được phép hại người nữa đó."
"Đã giải thích bao nhiêu lần rồi, tớ chưa từng nghĩ muốn hại người, tại Bảo Tiểu Huyên kia chuyện nhỏ xé to thôi, tự nhiên tìm một đám người lợi hại vậy đến đối phó tớ!"
La Như Yên khoát lấy tay Tang Du: "Cám ơn cậu, tiểu Du ~ nếu không phải cậu để tớ nhập vào cơ thể, chỉ sợ tớ thoát không nổi kiếp nạn này rồi, người tốt sẽ được phúc báo, về sau tớ nhất định báo đáp cậu!"
.....
La Như Yên cược thắng, nhưng kết quả thì ngoài dự đoán của cô. Cô thông qua ký ức của Tang Đồng, phát hiện ra Tô Tứ Phương là người có tâm Bồ Tát, nhiều năm qua từ tay Tang Đồng cứu được rất nhiều đồng loại.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, cô muốn dựa vào việc thả Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia Minh trước, cho người bên ngoài thấy được tín hiệu cầu hòa của cô, sau đó sẽ dùng linh hồn của Tang Đồng và Mục Dung làm điều kiện, để Tô Tứ Phương đưa cô đến Tây Tạng.
Không nghĩ tới đến lúc quan trọng, người cô đợi không đến mà là Tang Du. Tang Du cùng cô làm một vụ giao dịch, chỉ cần thả Mục Dung và Tang Đồng ra, liền nguyện ý lấy thân thể của mình cho cô trú ẩn.
....
Chỉ trong chớp mắt, lại qua bảy ngày. Kể từ ngày đó Mục Dung chưa từng xuất hiện, điện thoại gọi cũng không được, gõ cửa cũng không ai mở. A Miêu đi ra mấy lần, mỗi lần đều nói Mục Dung không có ở nhà.
Tang Du rất ít nói chuyện với La Như Yên, nhưng mỗi đêm chìm vào giấc ngủ đều có thể nhìn thấy cô ấy, dần dần hai người cũng quen thuộc nhau.
La Như Yên nói với Tang Du, ở thế giới trong tranh, trong mộng của Mục Dung có nàng, Tang Du truy hỏi chi tiết, La Như Yên lại không chịu trả lời.
Dựa theo lời La Như Yên: Đại đa phần tình cảm nhân loại của cô đều là nhờ Mục Dung mà học được, cô đối với Mục Dung có một loại tình cảm đặc biệt, lại thông qua đôi mắt của Tang Du, thấy Mục Dung cầu tình giúp cô, liền sống chết không chịu tiết lộ 'bí mật' của Mục Dung.
402 chào đón hai người xa lạ, một nam một nữ.
"Chị Đồng, đây chính là em gái ngày đêm chị treo ở khóe miệng đó hả?"
Tang Đồng lấy ra hai đôi dép, cười nói: "Đừng lắm mồm, mau vào."
Cô gái mở miệng trước, đưa tay về hướng Tang Du: "Xin chào, tôi tên Đường Liêm Tử."
"Xin chào ~ tôi gọi Tang Du."
Đường Liêm Tử đột nhiên nhảy về hướng Tang Du, ở bên cổ Tang Du hít hà, lại nhìn mặt dây chuyền của Tang Du, trong mắt nghi hoặc. Cô cười cười nhìn Tang Du, buông tay lui về chỗ cũ. Một người khác cũng đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Lâm Hoan."
Tang Du vừa định đưa tay ra lại nghe 'chát' một tiếng, Tang Đồng đánh vào tay Lâm Hoan: "Không được nắm, đây là em gái yêu của chị!"
Lâm Hoan xoa xoa đôi tay, ngượng ngùng cười.
"Du nhi, em đi tìm Mục Dung, hỏi xem cô ấy có muốn phong ấn ký ức trong tranh không, nếu có thì kêu cô ấy qua đây, nếu không thì thôi, em ngồi chơi ở nhà cô ấy một chút, chị làm xong gọi em trở lại."
"Dạ."
Sau khi Tang Du rời đi, Tang Đồng gọi cho Bảo Tiểu Huyên, đối phương nghe vậy mừng rỡ như điên, nói lập tức đến ngay. Đường Liêm Tử đi đến bên cạnh Tang Đồng, thần bí nói: "Khoa trưởng, em gái của chị có mùi yêu khí."
Tang Đồng trừng mắt nhìn Đường Liêm Tử: "Không có khả năng, em ấy ngủ cùng phòng với chị, trên người em ấy có yêu không lẽ chị không biết? Hơn nữa em không thấy em ấy luôn luôn đeo dây chuyện cục trưởng đưa sao?"
Đường Liêm Tử sờ sờ cái mũi, lầm bầm: "Không lẽ do quá lâu không xài cái mũi này nên mất linh sao ta? Không thể nào..."
Ba người ngồi trên ghế sofa, Lâm Hoan sáp lại gần: "Khoa trưởng, em gái chị nhiệt đó thấp lắm đó, chị xem kỹ cái tiểu khu này chưa? Em cảm giác nhiệt độ ở tầng này rất thấp."
"Cậu đừng có mà đụng vào em gái chị, về phần nhiệt độ là bởi vì nhà đối diện kia kìa, em gái chị ở gần cô ấy nên có chút ảnh hưởng thôi."
Lâm Hoan "A" một tiếng thật dài, không nói gì thêm.
Đường Liêm Tử và Lâm Hoan đều là thành viên trong cục xử lý sự kiện đặc biệt, là cấp dưới của Tang Đồng, có thể xem như một nửa đồ đệ, chỉ thiếu nghi thức bái sư thôi. Ở phương diện niệm lực, hai người đều thuộc dạng nổi bật, mặc dù không khủng bố như Mục Dung, nhưng phóng mắt tìm kiếm khắp quốc gia, cũng là ngàn dặm khó tìm.
Đường Liêm Tử có một cái mũi 'dị năng', cái gọi là: Người có khí tức, quỷ có quỷ khí, yêu cũng có yêu khí, cái mũi của Đường Liêm Tử có thể phân biệt chính xác, cho dù mùi yếu ớt đến cỡ nào, bất luận là ma hay quỷ cũng chạy không thoát cái mũi của nàng ta.
Lâm Hoan thì có năng lực cảm giác, thể chất hắn khác người, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn so với nhiệt kế, hắn có thể dựa vào nhiệt độ hoàn cảnh suy đoán ra được rất nhiều chuyện.
Cấm thuật Tam Thanh Phong, Tang Đồng từng dạy bọn họ, lần này là muốn nhờ bọn họ giúp đỡ. Trong sự im lặng, Tang Đồng đột nhiên mở miệng: "Lâm Hoan, cho chị một điếu thuốc."
"Hả? Khoa trưởng, không phải chị nói khói thuốc tổn hại thân thể và niệm lực sao?"
"Chỉ một điếu thôi."
Tang Đồng đứng dậy đi ra ban công, Lâm Hoan sáp lại gần Đường Liêm Tử, nhỏ giọng nói: "Khoa trưởng đang rất đau lòng."
Đường Liêm Tử nhíu mày, Lâm Hoan bổ sung: "Nhiệt độ trên người chị ấy tản ra đều là một loại rất đau lòng."
....
Bảo Tiểu Huyên và Lý Gia Minh đến, Tang Đồng gọi cho Tang Du, Tang Du nói: Mục Dung không có ở nhà, A Miêu gọi hỏi cô ấy, cô ấy từ chối.
Tang Đồng đi vào pháp trận, chú ngữ Tam Thanh Phong vang vọng bên tai, chuyện ở mộng cảnh không ngừng hiện ra trước mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, khóa giọt nước mắt vào trong. Thi thuật hoàn tất,ba người mở mắt, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Buổi tối, Tô Tứ Phương trở về. Tang Đồng đang ở bếp làm đồ ăn, quay lại trừng mắt nhìn Tô Tứ Phương: "Đi đâu?"
"Hóa duyên."
Tang Đồng cầm dao phay vọt tới trước mặt Tô Tứ Phương: "Ý của mấy người là đi theo tôi không có cơm ăn no đúng không?"
Tô Tứ Phương cười, chắp tay trước ngực, kêu một tiếng: "Đồng sư tỷ."
Thời gian lại trở về quỹ đạo, sau khi kết thúc sự kiện họa yêu, Mục Dung một câu cũng không nói với Tang Đồng. Cho dù hai người mỗi ngày đều làm việc ở cùng một cửa tiệm, Mục Dung đối đãi với Tang Đồng tựa như hai người xa lạ.
Tang Đồng có ý lấy lòng, lại bị Mục Dung dùng ánh mắt lạnh như băng làm cho chùn bước. Nhiều lần Tang Du muốn đem chân tướng nói cho Mục Dung nghe, nhưng lời nói đến miệng lại không thể thành lời.
Hôm nay Bảo Tiểu Huyên mang theo một người đàn ông trung niên đến cửa tiệm, Mục Dung lơ đãng đưa mắt nhìn, nhìn thấy trên đầu người đàn ông có một đám mây xám. Trong nháy mắt đám mây xám biến mất.
"Chú Mặc, chú vào trong đi."
Tang Đồng không dùng ngưu nhãn chỉ cần nhìn thái độ cung kính của Bảo Tiểu Huyên cũng đủ biết: Khách hàng lớn đến cửa.
Tang Du bưng trà dâng nước: "Mời ngài"
Người đàn ông cúi đầu nhìn lướt qua nhưng không đụng đến. Ánh mắt của hắn đảo qua Tang Đồng rồi lại lia sang Mục Dung: "Như thế nào mà lại thành ra hai cô gái trẻ như vậy? Tiểu Huyên, việc của chú là chuyện đại sự đấy."
Bảo Tiểu Huyên cười nói: "Chú Mặc, chú là nhìn con lớn lên, chuyện của chú sao con dám tào lao được ạ? Chú không thể chỉ nhìn bề ngoài đâu, hai vị đại sư này rất lợi hại, chú tin con đi."
"Được, vậy để chú xem hai cô ấy sao đã, nếu lợi hại thì bao nhiêu tiền chú cũng trả."
"Okie ạ~"
Bảo Tiểu Huyên đi vòng qua người Tang Đồng: "Tang đại sư, vị này là chú của tôi, là bạn tốt nhất của cha tôi lúc còn sống, nhà ổng dạo đây xảy ra chút chuyện, phiền ngài nhìn xem một chút, ngài đừng trách, chuyện này quan hệ trọng đại với nhà chú Mặc cho nên ổng cẩn thận cũng khó trách." Nói xong còn nháy mắt vài cái với Tang Đồng.
Tang Đồng cười cười nói: "Tôi không hỏi bát tự của tiên sinh, cũng không nhìn chỉ tay của ngài, nói đơn giản mấy câu, gia tộc của ngài ít lắm cũng tám đời giàu sang, bậc cha chú của ngài giàu lớn hơn quý, đến thời của ngài, quý lớn hơn giàu. Vợ cả của ngài đã mất, chú và bà ấy sinh được con trai, vợ sau của ngài sinh cho ngài một đứa con gái, con gái của ngài thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện, còn về con trai ngài...ngài không thích hắn, trong mắt của ngài hắn như một kẻ ngu ngốc không thuốc chữa, song thân của ngài cũng không trọn, cha mất mẹ còn, mẹ ngài trọng nam khinh nữ, cưng cháu trai, đúng không?"
~~~~
Tác giả có lời muốn: Chuyện xưa lại muốn bắt đầu, những chương sau này sự việc phát sinh càng thêm lợi hại~
Là ta dựa vào chuyện linh dị ở nhà, cải biến và viết lại. mấy ngày trước mẹ ta đi viếng mộ ông ngoại, mộ tổ bốc cháy phải gọi 119 đến dập lửa.
Mẹ ta bị doạ đrén kinh hãi, quay về sinh động kể lể với ta, nói bị ngọn lửa cao hơn cả mét hù xỉu, làm cậu ta bị đốt sạch cả chân mày. Làm ta vừa buồn cười vừa lo lắng, đại não bị kích thích nên viết ra sự kiện lần này.
Mị: .-.~ cầu ổn định độ dài, không mị sẽ cắt 1c thành 2 phần.
Danh Sách Chương: