Mục lục
Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi xe mấy ngày cảnh vật càng lúc càng hoang vu, nhờ quan hệ lấy được bốn bình xăng nay chỉ còn một thùng rưỡi, xăng trong xe cũng chỉ còn một nửa.

Nơi này đã không còn đường nhựa, phóng tầm mắt chỉ thấy những thảm thực vật tươi tốt, thân cây tráng kiện được rêu xanh phủ đầy, tán cây tươi tốt che kín bầu trời ban trưa, chỉ có âm u âm u.

Không khí trong xe ngột ngạc, ai cũng mệt mỏi không ai mở miệng nói chuyện.

Mục Dung lấy dầu đổ vào lòng bàn tay rồi thoa lên đùi Tang Du.

Chân Tang Du gác lên đùi Mục Dung, lộ ra da thịt trắng noãn. Bắp chân nàng sưng lên như ổ bánh mì, chỗ bị sưng nhiệt độ rất nóng.

Mục Dung lấy dầu bôi lên chỗ sưng, dầu lành lạnh xoa dịu chút khó chịu.

Chân Tang Du bị muỗi chích, sưng ba ngày rồi vẫn chưa tiêu, ngược lại còn có dấu hiệu khuyếch tán ra.

Mục Dung vuốt vuốt chân Tang Du, đau lòng nói: "Còn đau lắm không."

Tang Du lắc đầu, mỉm cười: "Không có, chỉ có hơi nóng và căng căng thôi à."

Tang Đồng đột nhiên đạp phanh thắng gấp, những người trong xe theo quán tính liền nhào về phía trước.

"Rầm" một tiếng, trên kính chắn gió xuất hiện một mảng máu tươi, Tang Đồng chưa kịp hoàn hồn, đấm liên tiếp hai cái xuống tay lái, mém chút chửi thề.

"Sao cậu không nhắc tôi!" Tang Đồng bạo phát với Vương Hạo bên cạnh.

Vẻ mặt Vương Hạo mệt mỏi, ấn ấn huyệt thái dương: "Chị đại! Đã là ngày thứ ba rồi đó, tôi không phải người sắt, cũng cần nghỉ ngơi chứ!"

"...xin lỗi."

"Không sao, tôi hiểu."

Tang Đồng ấn nút, nước xịch lên kín chắn gió, cần gạt quơ qua quơ lại lau kính.

Xác dơi bị cần gạt đẩy tới lui, vết máu sền sệt vẽ đầt mặt kính chắn gió. Tang Dung vội ấn nút ngừng, kính chắn gió một mảnh buồn nôn không ai dám nhìn thẳng.

Tô Tứ Phương rút hai ở khăn giấy, mở cửa xe đi xuống, lấy khăn giấy gói kỹ xác dơi đặt dưới gốc cây, chắp tay trước ngực niệm một đoạn kinh siêu độ.

Mục Dung cầm nửa bình nước xuống xe, đổ nước vào nắp bình chế lên kính chắn gió. Tang Đồng lại mở cần gạt nước, một số vệt máu khô lì lợm không chịu trôi đi.

Tang Đồng bực bội xoa đầu, đưa tay nhìn đồng hồ: "Gặp toàn thứ quỷ yêu, mười hai giờ trưa còn có dơi!"

Mẹ Tang mở bình nước đưa cho cô: "Đồng Đồng nghỉ chút đi con, uống nước nè."

Tang Đồng nhận bình nước, lại quay đầu nhìn đống đồ dự trữ phía sau xe, liếm liếm đôi môi khô khốc xiết chặt nắp bình trả lại: "Mẹ, mẹ với cha uống đi, con không khát."

Bởi vì đi quá vội vàng lại có chút lạc quan ảo nên bọn họ không có chuẩn bị thật đầy đủ. Chỉ còn lại chín bình nước khoáng, cũng không biết lúc nào mới tới được căn cứ.

Đồ ăn mang theo cũng gần hết, cũng may khi đi trên đường Mục Dung có ghé mua một cái nồi và túi gạo nhỏ, lúc đó mọi người còn cười cô, nhưng hiện tại thì bao gạo nhỏ này lại biến thành hi vọng sinh tồn.

Tám năm trước, Tang Đồng vẫn chưa gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt.

Tổng bộ được đặt ở phía sau khu rừng rậm này, sau đó Tây Nam xảy ra một sự kiện khó giải quyết, buộc cục xử lý sự kiện đặc biệt phải vứt bỏ căn cứ.

Điều này cũng không phải điều kiện tiên quyết khiến Tang Đồng chọn nơi này để ẩn núp, chủ yếu chính là Ngưu cục trưởng sẽ không ngờ cô tới đây, thành viên cũ kiêng kị nơi đây, mà thành viên mới thì không biết vị trí cụ thể

Sau khi xảy ra sự kiện kia, quốc gia xếp nơi này thành khu vực không người nguy hiểm, đồng thời tung tin phát hiện thấy chất phóng xạ nguy hiểm ở đây, các gia đình trong phạm vi mấy chục cây số đều phải dời đi

Bất quá xác thực nơi này quá nguy hiểm, nếu không có Vương Hạo nhắc nhở, thì ngày đầu tiên bọn họ tiến vào đây chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Đã mấy ngày mấy đêm Tang Đồng chưa nghỉ ngơi, thậm chí cô còn hoài nghi nơi này không thuộc Trái Đất nữa rồi, bọn họ không cẩn thận xuyên vào một hành tinh khác mất rồi.

Nhện bự như trái bóng, lợn rừng khoẻ như tê giác, chuột còn lớn hơn cả mèo, muỗi thì to như nắm đấm, còn có dơi giữa thanh thiên bạch nhật.

Khiến người ta khó phòng bị nhất chính là muỗi, miệng của bọn nó dài như ngón tay, gai trên chân hiện lên rất rõ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùn mình.

Có một đêm Vương Hạo vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Cửa sổ xe quên đóng lại, bọn muỗi liền chui vào chích lên chân Tang Du.

Mục Dung và Tang Du đang dựa vào nhau, cha mẹ Tang Đồng ngồi cùng nhau, Vương Hạo và Tang Đồng ngồi chỗ lái xe, Tô Tứ Phương ngồi băng cuối cùng.

Thoạt nhìn mọi người như một đoàn thể, nhưng ai cũng duy trì khoảng cách vừa phải, trong sự im lặng lại càng thêm phần đáng sợ.

Đây cũng là nguyên nhân làm Tang Đồng không thể ngủ, vài ngày trước cha Tang Đồng tự nhiên "mộng du", lúc đó tất cả mọi người đều đang ngủ, cửa sổ xe được mở ti hí thay cho máy điều hoà, cha Tang đột nhiên nửa đêm ngồi dậy, lặng yên không tiếng động bóp cổ Tô Tứ Phương.

Lúc đó sức lực mọi người đều khô kiệt nên ngủ rất sâu, Tô Tứ Phương giãy dụa cũng không đánh thức được ai, cũng may hôm đó A Miêu và La Như Yên gác đêm.

A Miêu thấy tình hình không ổn liền nhập vào Mục Dung kêu mọi người tỉnh lại, phải dùng sức chín trâu ba bò mới kéo được cha Tang ra, lúc ấy Tô Tứ Phương đã mất đi ý thức, bờ môi bầm tím làm Tang Đồng phải sử dụng Lôi phù kết hợp hô hấp nhân tạo cứu người trở về.

Trên cổ Tô Tứ Phương vẫn còn dấu tay.

Tang Đồng nổi trận lôi đình, cô chắc chắn có yêu quái nhập vào cha Tang, nên từ đó về sau cô đều ôm kiếm Ngũ Đế để gác đêm.

Mãi cho đến một ngày, Mục Dung ở trước mắt cô "mộng du", lần đó cũng nhờ A Miêu phát hiện kịp thời khống chế tình hình, hai tiếng sau đến phiên Tô Tứ Phương "mộng du".

Hai người này là hai người khó bị nhập nhất, một vị âm sai yêu ma quỷ quái nhìn thấy toàn phải đi đường vòng, một vị cao tăng từ nhỏ đã tu tập Phật pháp, hơn nữa hai lần "mộng du" này đều phát sinh trước mặt Tang Đồng.

Nguyên nhân cụ thể ra sao Vương Hạo cũng không biết, bởi vì ghi chép thông tin năm đó không có xuất hiện "mộng du".

Bát Chỉ Kính già đời nhất đã tự tiến vào trạng thái ngủ say, Mục Dung có thể cảm giác được: lần triệu hồi nghi thức mở đại môn Hoàng Tuyền quốc kia đã tạo ra tổn thương đối với nó.

Theo Vương Hạo suy đoán: Có lẽ do năm đó bọn hắn không thể xử lý thành công chuyện bên này, trải qua tám năm đã khiến mảnh đất này phát sinh thêm một loại năng lực nào đó không biết tên.

Nơi này thảm thực vật phát triển rất mạnh, động vật phát triển hình thái kỳ lạ, ăn khớp với phỏng đoán của Vương Hạo.

Trên mặt Vương Hạo hiện lên sự kiêng kỵ, nhưng lại im miệng không nói gì. Làm hắn và Tang Đồng gây nhau một trận, thiếu chút đánh nhau.

Tang Đồng chất vấn Vương Hạo: "Cậu biết nội tình năm đó, tại sao không cản quyết định của tôi.",

Vương Hạo không khách khí chế giễu: "Cô dẫn theo nhiều người như vậy, cô thấy ngoại trừ nơi này nơi này thì còn nơi có thể trốn không? Hơn nữa tôi cũng đi cùng bọn cô đó sao, ngoại trừ tôi không ai có thể bình an vô sự vượt qua nơi này!"

Vương Hạo thở dài một hơi, móc bao thuốc ra, đưa một điếu cho cha Tang: "Chú, hút một điếu giảm căng thẳng đi."

"Cám ơn."

Vương Hạo bình thản rít một hơi, nghĩ nghĩ xong lại đưa một điếu cho Tang Đồng,: "Bình tĩnh đi, chắc cũng sắp đến rồi."

Tang Đồng quay đầu nhìn cha mẹ một chút, khói thuốc che phủ khuôn mặt của cha, mẹ được chăm sóc tốt nay tiều tụy hơn nhiều, cả người đều gầy đi.

Trong lòng Tang Đồng chợt đau nhức, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô lại mang tai bay vạ gió đến người nhà.

Mẹ Tang đau lòng con gái, chủ động nói: "Đồng Đồng, nếu hút thuốc có thể giảm căng thẳng thì con cứ hút đi."

...

Xe lại lên đường, cứ như vậy chạy tiếp ba ngày, nước hết, túi gạo cạn, vậy mà vẫn chưa thấy đích đến đâu.

Tang Đồng dừng xe: "Ba phút sau có gì nguy hiểm không?"

Vương Hạo ấn ấn mi tâm, nhắm mắt lại một lát rồi nói: "không có."

"Vậy được, cậu xuống xe, tôi muốn nói chuyện."

Vương Hạo khẽ cười: "Tôi biết cô muốn nói gì.",

Tang Đồng cũng cười: "Cậu biết thì tốt."

Mọi người thấy họ cười tươi nghĩ là có chuyện gì đó tốt đẹp, chỉ có người trong cuộc là rõ lòng dạ nhau.

Tang Đồng muốn nói với Vương Hạo: Nếu như trong đoàn người có người gục ngã, Tang Đồng sẽ nhân lúc Vương Hạo kiệt sức, kết liễu hắn.

"Đạp ga!" Vương Hạo đột nhiên la lên.

"Chi."

"Nhanh! Đạp ga!

"Ngồi chắc vào!"

Tang Đồng đạp chân ga, xe rung lắc một chút rồi tăng tốc.

"Rầm!" Một tiếng, bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, bị xe tông trúng, xe chạy thêm một khoảng thì ngừng lại.

Vương Hạo bịt miệng Tang Đồng: "Chửi bậy mất pháp lực nha, chúng ta có buổi trưa rồi."

Tang Đồng lấy dao quân dụng dưới nệm lót ra, đi vào rừng cây tìm thấy một con thỏ rất lớn, đã chết.

Khoé miệng Vương Hạo nhẹ cong, chăm chú nhìn Tang Đồng, thấy cô nắm kéo tai thỏ lên, đặt mông ngồi xuống đất. Vương Hạo cười ra tiếng, Tang Đồng siết chặt dao quân dụng, nhìn nhìn con thỏ, suy nghĩ đến xuất thần.

Con thỏ này lớn như chó săn, lại có khuôn mặt của khỉ, thất khếu chảy máu, đôi mắt đỏ trừng trừng nhìn cô.

~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Thật ra ta định viết mặt người cơ, nhưng nghĩ đến chút nữa mọi người ăn mó sẽ thấy khó chịu, nên là thôi viết cái mặt khỉ họ hàng gần với nhân loại là okie rồi, chúc mọi người ăn ngon miệng nha.

Thỏ con đáng yêu như vậy, chúng ta sẽ cần cái nồi lớn nè, bát giác, hương lá, bột hồ tiêu và muối tiêu, hê hê...

Mị: ==~ thịt thỏ nhạt lắm, ăn không ngon, nhưng dơi quả nướng thì nhậu bá cháy:))~

Mai mị đi Thái vài ngày rồi nên là mọi người muốn quà không, 1 bịch kẹo nhỏ chẳng hạn:))~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK