Lúc xuyên vào một căn nhà khác, cô nhìn thấy một bà lão đang nằm rạp trên đất vẻ mặt đau đớn, theo bản năng cô muốn đi lại đỡ bà nhưng nhớ ra bản thân đang ở trạng thái hồn thể liền ngồi xổm bên cạnh bà lão.
"Bà ơi, bà hiểu con nói gì không?"
Bà lão bổng ngẩng đầu làm Mục Dung đổ mồ hôi lạnh.
Con mắt bà không có tròng đen, chỉ có một màu trắng.
mặt đầy nếp nhăn biểu cảm quỷ dị không biết là đang khóc hay cười, khoé miệng chảy nước bọt, hừ hừ phát ra tiếng rên.
Bà lão tự nhiên vươn tay cào Mục Dung một cái, móng tay bà sắc bén xé rách ống tay áo, cánh tay mảnh khảnh của cô lưu lại ba vết cào.
Mục Dung khiếp sợ không thôi, bà lão này có thể chạm vào cô sao!
Cô che cánh tay xuyên tường đi ra ngoài, cố gắng tránh né để thôn dân không phát hiện, kiên trì tìm kiếm cô gái kia.
Dùng tốc độ nhanh nhất lục soát cả thôn cũng không thấy cô gái đâu, đang lúc bực mình thì đột nhiên cô nhớ tới tình huống từng xảy ra trong thế giới của Bát Chỉ Kính, lại bắt đầu tìm kiếm tầng hầm của từng nhà, cuối cùng ở tầng hầm của một căn nhà rách nát tìm thấy cô gái lúc sáng.
A Miêu liên lạc với cô đúng vào lúc này, Mục Dung ôm lấy cánh tay bị cào, mồ hôi rịn đầy trán.
Tại sao vết cào này đau dữ vậy.
"Mục Dung đại nhân ngài ở đâu, chị đại tìm ngài, có cần bọn ta chi viện không."
"Các người ở đó chờ, ta tìm thấy cô gái kia rồi, chờ ta quay lại!"
"Được!"
Cô gái tựa như không phát hiện ra sự xuất hiện của Mục Dung, cô ở trong góc hầm hình như đang ôm gì đó trong lòng, thân thể cô run rẩy.
Mục Dung ngồi cách cô gái ba bước chân: "Còn nhớ tôi không, tôi là Mục Dung buổi sáng chúng ta đã gặp qua."
Thân thể cô gái cứng đờ, một lúc sau mới chậm rãi xoay đầu lại, Mục Dung nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong khoé mắt cô gái, nơi đó còn có chút ẩm ướt.
"Là tôi đây, ngài còn nhớ không? Ngài có cần giúp đỡ gì không, bạn tôi ở bên ngoài có thể giúp ngài rời khỏi đây."
Cô gái lấy đầu gối làm điểm đỡ xoay người, lúc này Mục Dung mới thấy rõ cô gái đang ôm đứa nhỏ còn quấn tả trong lòng.
Cô gái cắn môi ngăn tiếng khóc của bản thân, run rẩy đưa đứa bé lên trước mặt Mục Dung: "Cứ..u, cứu."
"Đây là con ngài?"
Cô gái không ngừng gật đầu, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
"Bạn tôi ở bên ngài, tôi có thể dẫn ngài đi."
Cô gái lắc đầu: "Xin, cứu. Cứu!"
Thấy cô gái như vậy, Mục Dung thương xót nói: "Hiện tại tôi đang ở trạng thái hồn thể nên không biết có thể chạm vào đứa bé không, để tôi thử một chút."
"Ừ...m!"
Cánh tay Mục Dung xuyên qua tã lót và chăn mỏng đang bọc lấy đứa bé, tã lót rơi xuống đất, đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trong hắc bào âm sai, ngủ ngoan.
Cô gái vui mừng, quỳ đi tới bên cạnh Mục Dung, giương mắt lên nhìn cô, dùng giọng cứng ngắt nói từng chữ: "Cám, ơn, mau...đi."
"Tôi có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?"
"Ừm."
"Ngài là công dân quốc gia?"
Cô gái gật đầu.
"Trong thôn này đều là công dân quốc gia?"
Cô gái lắc đầu.
Mục Dung nghi hoặc: "không phải sao?"
Cô gái lại lắc đầu, cố nói: "Không, phải."
"Vậy sao ngài học được ngôn ngữ ở đây?"
"Học, trong...mơ."
"Ngài tên gì?"
Cô gái mờ mịt lắc đầu.
"Sao ngài tới được đây? Ngài ở đây bao lâu rồi?"
"A a!" Cô gái chỉ tay vào vách tường.
Mục Dung quay đầu nhìn, trên vách tường có chữ viết!
Ban đầu là viết chữ "chính (正)", lít nha lít nhít chữ "chính" ám chỉ số lượng, đến phía dưới thì lại biến thành những vết gạch đơn giản.
Mục Dung suy đoán vết gạch trên tường phải có hơn một ngàn cái, nói như vậy thì cô gái này ở đây ít nhất hơn ba năm, đứa nhỏ này nhìn chừng hơn một tuổi chút, nói cách khác đứa bé này ra đời ở trong thôn!
Mục Dung lấy điện thoại chụp hình cô gái và vách tường, nói: "Ngài thật sự không đi cùng tôi sao?"
Cô gái đờ đẫn lắc đầu: "Mau, đi."
"Ngài cẩn thận, tôi sẽ nghĩ cách khác cứu ngài." Nói xong Mục Dung ôm đứa nhỏ xuyên ra khỏi hầm rồi bay lên nóc nhà, nhưng vẫn lượn lờ vài vòng trong thôn rồi mới bay tới sườn đồi.
Tang Đồng tức giận muốn nhéo Mục Dung một cái, nhưng tay cô lại xuyên qua hồn thể của Mục Dung: "Chuyện lớn như vậy sao không nói trước với tôi, cô có biết thôn này nguy hiểm đến mức nào không!"
Mục Dung đưa đứa nhỏ cho Tang Đồng: "Cô ẩm nó giúp tôi. Nó là con của cô gái kia."
Tang Đồng nhíu nhíu mày: "chúng ta không thể mang nó về."
"Tại sao?"
"Cô đem trả đi, cái khác về căn cứ nói sau, tóm lại người trong thôn chúng ta không thể đụng tới."
"Đây chỉ là đứa nhỏ vừa tròn năm thì có gì nguy hiểm, mẹ nó là công dân quốc gia, đứa bé này cũng vậy, cô nhìn đám người kia đi! Chúng ta không thể thấy chết không cứu."
A Miêu khuyên nhủ theo: "Đúng đó chị đại, chỉ là đứa bé mà, chúng ta mang về nghiên cứu cũng được."
Tang Đồng nhìn đứa nhỏ say ngủ, bất đắc dĩ đồng ý, nói: "Được, nhưng trước khi làm rõ vài việc thì phải cách ly đứa nhỏ này, để robot chăm sóc nó."
"Chúng ta tìm cơ hội cứu mẹ đứa bé ra, sau đó đưa hai người họ về nhà."
"Sau này hẳn nói, cô có bị thương gì không."
Nâng vết thương ở cánh tay lên, Mục Dung chỉ thấy toàn thân đau đớn: "đúng thật quá tà, ban ngày thôn dân còn không đụng vào tôi được, vậy mà lúc nãy lại bị bà lão kia cào trầy."
Tang Đồng hoảng hốt vén tay áo Mục Dung lên, cánh tay mảnh khảnh có ba vết cào, miệng vết thương không sâu nhưng xung quanh lại hiện ra màu xanh đen.
Tang Đồng hung hăng nhìn Mục Dung, sau đó leo lên đỉnh đầu Liễu Nhị nương tử: "Mau về căn cứ!"
Mục Dung và mọi người vội vàng rời đi, người trong căn cứ không nghỉ ngơi đợi mọi người về
Mẹ Tang tiến lên đón: "Đồng Đồng, cuối cùng cũng về rồi! Aiz, sao lại có thêm đứa bé đây!"
Tang Đồng né mẹ Tang, không cho bà bế đứa bé, cô giao đứa bé cho robot.
"Cha mẹ, chuyện cụ thể ngày mai con sẽ nói, đi nghỉ đi ạ. Mục Dung cô về lại nhục thân rồi sang phòng tôi nói chuyện."
"Ừm."
Tang Du nhìn thấy vết thương trên cánh tay Mục Dung, đau lòng nói: "Sao lại không cẩn thận để bị thương vậy nè."
"Vết thương nhỏ thôi chị không sao, chị có được nhiều tình báo lắm chút sẽ nói với em."
Mục Dung quay về hồn thể, thân thể liền run rẩy, không nghĩ tới vết thương nhỏ này lại đau thấu trời, nhìn thấy lo lắng trong mắt Tang Du, cô cố nén đau giả vờ như không có gì, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Đi vào phòng Tang Đồng, Mục Dung và Tang Du cùng giật mình: Có chuyện gì lớn mà trong phòng Tang Đồng treo dây đỏ khắp nơi, ngay cả thần án cũng bày ra sẵn, bộ dạng Tang Đồng thì như gặp phải đại địch, tay nắm chặt Đào Mộc kiếm.
"Chị Đồng Đồng, đây là..."
Tang Đồng kéo Tang Du ra phía sau mình, cầm kiếm chỉ chỉ vào pháp trận trong phòng: "Mục Dung, cô đi vào."
"Chị, chị làm gì vậy!"
Tang Đồng nắm chặt cổ tay Tang Du, hít sâu một hơi: "Mục Dung bị hoạt thi cào."
Mục Dung ráng nén khiếp sợ, mỉm cười an ủi Tang Du đi vào trận pháp.
Trận pháp là một một cái vòng tròn đơn sơ được vẽ bằng máu, nhìn thì biết là dùng huyết lão cao vẽ ra, bên trong vòng tròn còn vung một ít hạt đậu đủ loại.
Tang Đồng nắm hai đầu dây dùng sức kéo một cái, dây đỏ trong phòng quấn lấy Mục Dung.
Cô giữ chặt hai đầu dây, đi quanh một vòng rồi chỉa kiếm vào tim Mục Dung: "Ngũ đậu triệu dương khí, Mộc Đào thân chính đẩy Tà Linh!",
Thấy Mục Dung không phản ứng gì, cô liền thở phào: "Cũng may, không bị thi biến."
Tang Du chạy tới gỡ dây đỏ ra khỏi Mục Dung, nâng cánh tay bị thương lên kiểm tra, phía trên đã hiện lên màu xanh nhàn nhạt.
Tang Đồng đi đến thần án, cung kính bái ba bái: "Đệ tử Tang Đồng cung tiễn Lịch Đại Tổ Sư Gia." Thổi tắt ngọn nến.
Tang Đồng mở ngăn kéo lấy mấy lá bùa vàng và một túi vải đưa cho Mục Dung: "Trong túi có gạo nếp, cô đắp nếp lên vết thương, khi nào nếp đổi màu thì lại thay mới, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày phơi nắng hai tiếng, dùng gạo nếp thế nào chắc không cần tôi dạy chứ?"
"Không cần."
"Coi như cô mạng lớn đó, trong thôn chỉ là hoạt thi bị lây nhiễm chứ không phải cương thi, nếu không cô chết thế nào cũng không biết đó!"
"Cương thi? Trong thôn đó xảy ra chuyện gì?"
Tang Đồng kêu mấy người còn lại vào phòng, cởi đạo bào xếp vào trong tủ, lại rót ly nước uống một hơi xong giải thích: "Tôi hỏi Vương Hạo rồi, hắn nói tám năm trước cục phải di dời là do phát hiện Bất Hoán Thi ở đây, dựa theo mức độ nguy hiểm của cương thi mà nói thì Bất Hoán Thi là loại nguy hiểm nhất."
~~~~
Phụ bản cao cấp level thần thánh đã kích hoạt. Yêu cầu trang bị vật phẩm siêu năng.
:))~