Lúc A Miêu rời đi, Tang Du một mình ngồi đợi ở phòng khách, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng hơi lạnh, nàng gấp gáp chạy tới trước cửa phòng Mục Dung, run rẩy tựa vào phóng tường ngồi trượt xuống, nàng ôm hai chân cuộn tròn thân thể.
Tâm trí nàng thanh tĩnh lại hiện ra nữ quỷ trong gương. Tang Du ôm thật chặt cánh tay mình: "Mục Dung..."
Ngay vào lúc này cảm giác duy nhất mang lại an toàn cho nàng chính là căn phòng của Mục Dung. Không biết qua bao lâu, phòng khách an tĩnh lại vang lên tiếng nhạc!
Đinh đinh đang đang, nhẹ nhàng và du dương hoà cùng tiếng nhịp tim đập nhanh của nàng thật hoàn hảo. Mỗi một tiếng âm nhạc lại kích thích tim nàng đến phát run, âm điệu này chính là phát ra từ hộp âm nhạc của A Minh!
"Á!" Tang Du khẽ hét lên, nước mắt tràn ra.
Nàng nhắm lại hai mắt, một tay che lấy tai, một tay sờ nắm cửa. Giai điệu kia dường như biết di chuyển, càng lúc lại càng đến gần nàng, tựa như đang quấn quanh tai nàng.
"Mục Dung, cứu em!"
Tang Du bị doạ đến hồn phi phách lạc, lớn tiếng hét lên cái tên trong lòng. Mặc dù hai người quen biết chưa lâu, bạn cùng phòng của nàng lại còn có thể qua lại hai giới, nhưng ở bên cạnh lại mang cho nàng cảm giác phi thường an tâm.
Điều bất ngờ chính là, âm nhạc quả nhiên không tiếp tục vang nữa.
Tang Du không dám mở mắt, các giác quan lại vô cùng mẫn cảm, nàng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình, có cả tiếng thở dốc.
Lỗ chân lông trên toàn cơ thể dường như muốn nổ tung, nàng cẩn cẩn thăm dò nguy hiểm xung quanh.
"Cứu..cứu.."
Giọng nói cùng hơi thở mong mạnh trực tiếp truyền vào đầu Tang Du. Tang Du lại một lần nữa khẽ hét, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy chuyện kinh khủng gì xảy ra, nàng cố nén sợ hãi, mở ra ti hí khe mắt.
Hình ảnh người phụ nữ đập vào trong mắt, vớ trắng cùng guốc gỗ tinh xảo, váy đỏ điểm chút trắng.
"Cứu..."
Giọng của người phụ nữ giống như được phát ra từ máy hát đời trước, mong manh suy yếu. Tang Du đưa ánh mắt đi lên, tim đập lại càng thêm nhanh. Giống như nàng đang đứng trước bức tường sắp sụp đổ, khi nàng trong thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, nàng cảm nhận được tim của chính mình ngừng đập hẳn mấy giây.
Phấn dày thoa khắp khuôn mặt, trên đôi gò má còn điểm một chấm đỏ lớn bằng đồng xu, lông mày chỉ còn lại hai đốm màu đen, môi tô một điểm to bằng ngón tay cái.
Người phụ nữ ấy nhìn Tang Du, trên môi lại là nụ cười quỷ dị, điểm môi đỏ cho người ta cảm giác bất ký lúc nào cũng có thể vụn vỡ, sau đó hoá thành hàm răng cá mập bén nhọn nuốt chửng lấy Tang Du.
Nhưng trong mắt người đó lại thập phần bi thương, đối nghịch hoàn toàn với nụ cười quỷ dị, giống như bên trong người đó tồn tại cùng lúc hai con người. Hình ảnh mơ hồ vặn vẹo không đâu ra đâu khủng bố tinh thần Tang Du. Làm thần kinh nàng có chút căng cứng.
Nếu lúc này có thể ngất đi thì thật quá may mắn, chỉ tiếc là tinh thần nàng vẫn rất tỉnh táo. Trên cơ bản mà nói sức chịu đựng của nàng gần như sắp sụp đổ rồi, nhưng lại không hề có chút đánh mất ý thức nào, dù là lòng sợ hãi muốn chết lại một mực mặt đối mặt với đối phương.
Đột nhiên mắt nữ quỷ chảy ra hàng huyết lệ, trên khuôn mặt trắng tuyết hiện ra hai dòng máu đỏ thẫm.
"A Minh."
Nữ quỷ để lại hai chữ rồi biến mất.
~~~~
"Oa...làm sao bây giờ, Tang Du cậu ở đâu??? Là tớ sai rồi tớ không nên để cậu ở nhà một mình cậu nhỡ như có chuyện gì làm sao tớ sống nổi đây!"
Tìm banh nhà vẫn không thấy Tang Du đâu, A Miêu đặt mông xuống sàn nhà bật khóc, tuy ma không có nước mắt, nhưng dáng điệu rất giống đang gào khóc.
Hách Giải Phóng cười nói: "Em cùng Tang Du kia quan hệ tốt nhỉ?"
"Đương nhiên! Bọn tôi quen biết hơn ba năm...ạch."
Tiếng gào khóc im bật, A Miêu lỡ miệng ngơ ngác nhìn Hách Giải Phóng đang cười như không cười.
"Hách...Hách đại ca."
"Không hề, tôi là lão quỷ lưu manh."
"Đâu phải đâu phải, Hách đại ca, anh bỏ qua đi. Bọn tôi không phải muốn gạt các người."
Thấy Hách Giải Phóng không nói gì, A Miêu liền dùng giọng điệu dịu dàng thương lượng: "Anh đừng nói cho Mục Dung đại nhân biết được không?"
"Làm sao?"
"Tôi ..."
"Haiz, tôi có thể ở trước mặt Mục Dung không đề cập đến, nhưng nếu cố ấy hỏi tôi sẽ không nói dối, trước tiên tìm người đi."
Hách Giải Phóng mở tay, lòng bàn tay xuất hiện một cuốn sổ, tùy tiện lật: "Gọi là Tang Du đúng không?"
"Đúng đúng là người Tứ Xuyên, hai mươi ba tuổi."
"Sổ tử không có têm cô ấy, cô ấy vẫn còn sống, đừng nóng vội."
Sổ biến mất, Hách Giải Phóng cầm lên một lá bùa màu lục, miệng đọc chú ngữ, lá bùa bị đốt sạch hoá thành một đốm sáng xanh, bay vòng quanh phòng mấy vòng liền xông ra ngoài.
"Đuổi theo!"
Đốm sáng vẽ một vòng tròn tại trước cửa 402 rồi biến mất.
"Ở bên trong."
A Miêu nhảy vọt vào trong phòng 402, trong phòng một cỗ nồng nàn mùi vàng mã, Tang Du ngồi trên ghế sofa đối diện là "A Minh" người lúc sáng ghé qua cửa hàng vàng mã.
"Trời ơi! Cậu làm tớ sợ muốn chết!" Tang Du nhìn thấy sau lưng A Miêu còn có Hách Giải Phóng liền thu hồi nụ cười.
"Cắt! Bớt diễn, tôi biết cô có thể thấy tôi."
"Huhu, tớ có lỗi với cậu, là tớ vạ miệng nói ra. Mục Dung đại nhân đi không được nên mới nhờ Hách đại ca."
Nãy giờ A Minh đều dùng cặp mặt đỏ ngầu nhìn Tang Du, cho nên đương nhiên thấy được biểu hiện của nàng.
"Cô đang nhìn cái gì?"
"Bạn của tôi đến rồi."
"Cô thật sự có mắt âm dương?"
Tang Du gật đầu.
"Vậy tại sao cô không nhìn thấy được A Vân?"
"A Minh tiên sinh, bên trong hộp âm nhạc của anh thật sự không có gì cả."
"Không có khả năng! A Vân ở bên trong, mấy hôm nay em ấy không nói năng gì, chắc do bệnh rồi. Em ấy nhất định vẫn ở bên trong."
A Minh kích động gầm lên, vẻ mặt hung tợn.
Hách Giải Phóng hỏi: "Tang tiểu thư, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Sáng hôm nay A Minh mang hộp âm nhạc đến tiệm Mục Dung xin giúp đỡ, lúc hộp âm nhạc mở ra tôi và A Miêu đều nghe thấy tiếng nhạc, chỉ có Mục Dung là không nghe được...lúc sau Mục Dung xuất hồn đi điều tra cũng không điều tra ra được gì. Buổi tối lúc tôi đang rửa mặt thì thấy một bóng người trong gương, nhưng chớp mắt cái đã không thấy đâu. Sau đó A Miêu đi ra ngoài, phòng khách lại vang lên tiếng nhạc, người phụ nữ trong gương kia cũng hiện hình ra."
A Minh kinh ngạc nhìn Tang Du nói chuyện với không khí.
"Cô xác định là thấy người phụ nữ kia ở trong gương?"
"Đúng vậy."
"Cô nói tiếp đi."
"Nữ quỷ đó nói với tôi tổng cộng ba câu, hai câu đầu là kêu câu, câu thứ ba cô ấy kêu hai chữ 'A Minh' sau đó biến mất."
Hách Giải Phóng hỏi: "Còn gì nữa?"
"À đúng rồi, còn có, nữ quỷ kia khóc, nước màu là màu đỏ như máu."
"Không có khả năng!"
"Khó trách..."
"Nhưng mà Hách đại ca, ma quỷ không có nước mắt."
Hách Giải Phóng châm điếu thuốc, nhả khói ung dung nói: "Người chết thành ma, ma chết thành tinh. Tang tiểu thư không thấy ma, mà là thấy tinh."
"Ma quỷ cũng chết à?"
"Đương nhiên, từ khi biến thành tinh thì linh thể đó không thuộc Địa Phủ nữa, tinh cũng một loại vô căn chi hồn, nhưng là loại thảm nhất, nhất định sẽ hồn tiêu phách tán. Nước mắt là thứ để phân chia ma quỷ và tinh, cỗ ngữ cũng có câu: Nước mằt của quỷ, sắc như máu."
"Nhưng...làm sao giết quỷ hồn được?" A Miêu hỏi.
"Tổng thể có hai kiểu: Tự sát hoặc bị giết, tự sát thì không cần nói đến. Còn việc bị giết thì cũng có nhiều loại, chỉ là rất ít người làm như vậy, làm linh hồn đến hồn phi phách tán là rất tàn nhẫn cũng không thể cải mệnh kết thúc điều gì, làm vậy thiên đạo bất dung. Từ xưa đến nay có không ít dị sĩ có khả năng trừ yêu diệt ma, nhưng có rất ít người chọn cách này. Kể cả lệ quỷ hay tinh kia có làm loạn một phương thì mọi người vẫn chọn cách giam giữ hoặc cầu siêu. Giết chết một linh hồn so với giết một người nghiệp báo còn lớn hơn. Mà nghiệp báo này chính là rớt vào số mệnh của người đó, đời đời kiếp kiếp dây dưa, không thuyên không giảm."
Hách Giải Phóng nói xong mở tay, lòng bàn tay xuất hiện một cái la bàn, phía trên còn có chút ký hiệu, Tang Du nhìn cái hiểu cái không.
Hắn nâng la bàn đi xung quanh căn nhà nhếch nhác một vòng, cuối cùng dừng ở phòng khách, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp âm nhạc, vẻ mặt khó coi.
"Tang tiểu thư, hay là cô thử hỏi xuất thân của cái hộp."
"A Minh tiên sinh, có thể nói một chút về hộp âm nhạc này không?"
"Là...là bạn gái tôi tặng."
"Bạn gái hắn tên gì?" La bàn trong tay Hách Giải Phóng biến thành cuốn sổ.
"Bạn gái anh tên gì?"
"...Lâm Duy Vân."
Hách Giải Phóng nhanh tay lật sổ, sắc mặt càng lúc càng kém. Hắn móc điện thoại gọi cho Mục Dung.
"Đã điều tra rõ, việc không giống cô tưởng tượng."
.....
"Cô cứ làm xong đi không vội, nhưng tôi có việc cần về Địa Phủ một chuyến."
.....
"Okie, tuy hiện tại chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng okie."
Tang Du và A Miêu chỉ nghe được một nửa đoạn đối thoại, nhưng cũng giác được vấn đề nghiêm trọng, hai người đến thở cũng không dám.
Đột nhiên Hách Giải Phóng đưa mắt nhìn Tang Du, làm nàng có chút giật mình sau đó chỉ nghe Hách Giải Phóng nói: "Bạn cùng phòng của cô vẫn an toàn, nhưng cô cũng nên khuyên cô ấy bớt xen vào chuyện người khác."
Trong đầu Tang Du dựng lên một cái tình hình: Mục Dung mặc hắc bào, dáng vẻ lạnh lùng lại đang khắc chế âm giọng quan tâm tình huống của nàng.
....
"Ừm."
"Đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới, cũng hơn tám mươi năm..."
Tắt điện thoại, Hách Giải Phóng trầm mặc một lúc thở dài nói: "Ngày mai nhớ phải chủ động thẳng thắng nói tình hình hôm nay cho Mục Dung biết, nói với tên A Minh kia, sáng mai đem cái hộp quỷ quái này đến cửa tiệm, chuyện kết thúc ở đây, hai người các cô đừng nhưng tay vào."
~~~~
Tác giả có lời muốn nói.
Đừng sợ, Tang Du đừng sợ, có ta ở đây, đều là giả cả, là ta viết thôi. Ngoan.
Mị: Mẹ tác giả lúc viết tuổi của Tang Du đang phân vân số đánh đề à, khi 22 khi 23 ==~
Danh Sách Chương: