Hai ngày sau Tang Đồng đi tới cửa hàng của Tằng Thiên Hàm, Tằng Thiên Hàm đang dẫn Thẩm Đông đi xử lý mấy con tiểu nghiệt súc quấy phá.
Tang Đồng trực tiếp đi tới lầu hai, gõ cửa hồi lâu không ai trả lời thì tự mở cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Mục Dung, tâm Tang Đồng lại run rẩy.
Trong nháy mắt đó cô còn tưởng người đang toạ thiền kia là Tô Tứ Phương.
Ba năm không thấy, da thịt trắng noãn lột xác thành màu lúa mì, trong lúc nhập định, hai đầu chân mày toả ra sự điềm tĩnh và thiện ý, xinh đẹp giống như một bức tranh. Năng lượng mạnh mẽ ôn hoà bao phủ cả căn phòng
Tang Đồng kinh ngạc nhìn Mục Dung, suy nghĩ vượt qua thiên sơn vạn thủy, trong lòng tuôn ra xúc động: Hay là đi tìm Tô Tứ Phương, cột em ấy ở bên cạnh, dù sao cũng đã hoàn tục rồi mà?
Trong lúc nhập định Mục Dung cảm nhận được năng lượng thuần chính đạo trên người Tang Đồng, chậm rãi mở mắt: "Cô đến rồi."
Tang Đồng trở nên hoảng hốt, lúc trước người kia cũng giống như vậy, sẽ mở mắt nhẹ giọng gọi cô một tiếng: "Đồng sư tỷ."
Tang Đồng nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế: "Thay đổi không ít."
"Đúng vậy, ba năm nay cô vẫn ổn chứ?"
Tang Đồng thở dài: "Mấy ngày trước tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ, còn có thể làm thêm chục năm, bị cô hỏi như vậy đột nhiên nghĩ tới về hưu, mệt mỏi."
Mục Dung nhàn nhạt nói: "có một số việc là mệnh, tôi thấy cô còn chưa đến lúc có thể gỡ xuống gánh nặng."
Tang Đồng cười nói: "Xem ra ba năm nay cô đi qua rất tốt, tôi nhìn không ra sâu cạn của cô nữa rồi."
"Bên Vân Nguyệt tiểu thư sao rồi?"
"Không có manh mối, tôi để Đường Liêm Tử ở lại, cũng để Lâm Hoan dẫn người đi điều tra, toàn bộ thôn làng không còn ai, có không ít nhà vẫn còn chưa làm xong cơm, đồ ăn vẫn trên chảo, thịt vẫn chưa cắt xong."
"Giám sát vệ tinh không phát hiện được gì sao?"
"Không có bất kỳ dị tượng nào, bên trong trại vẫn còn đồ dùng dự trữ chỉ là thôn dân bốc hơi đồng loạt, bên cô tình hình thế nào? Lưu Hồng Đức không còn người thân nên tôi để trong cục an táng cho hắn."
Mục Dung kể lại những gì đã nhìn thấy cho Tang Đồng nghe, người sau khiếp sợ nói: "Cô mở Phật nhãn???"
"Xem như vậy đi".
"Vậy còn dám nói loạn hả? Lúc trước Tô Tứ Phương...tóm lại cô có biết Phật nhãn quý giá thế nào không? Dùng Phật nhãn thấy thứ gì cũng không được nói ra, bằng không nhẹ thì mất, nặng thì phản thân, không lẽ chưa nghe câu "Phật Đà không nói" hả?"
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ hồng tràn phi thăng, nếu đã thấy tại sao lại khoanh tay đứng nhìn?"
Giọng nói bình thản của Mục Dung như đánh vào lòng Tang Đồng, bốn chữ "hồng trần phi thăng" này là mơ ước của biết bao nhiêu người
Có một đoạn thời gian rất dài Tang Đồng cảm thấy bản thân làm trễ nải chuyện của Tô Tứ Phương, bây giờ nghe một người đã ở cảnh giới gần như phi nhân loại nhàn nhạt nói ra câu này, cô cảm giác hình như có thứ gì đó thật sâu trong lòng vỡ vụn, loại minh ngộ đó từ trong khe nứt chậm rãi chảy tràn.
Mục Dung ân tình nhìn Tang Đồng, đợi ánh mắt của cô ấy có lại tiêu điểm mới nói tiếp: "tôi suy tính một lần ở nhà Lưu Hồng Đức nhưng không nhìn thấy dáng vẻ hung thủ, Dương Khả Nhi đối mặt với hung thủ không tới nửa giây đã tiêu vong, năm năm trước lá bùa bằng máu của tôi chỉ mất một giây đã vỡ nát, hồn phách của Lưu Hồng Đức bị người ta cưỡng éo rút ra, A Miêu và La Như Yên cũng không thấy đâu."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cảm nhận được bên Dương Khả Nhi có chuyện nhưng lúc đó tôi cách xa ngàn dặm nên phái A Miêu qua đó kiểm tra tình hình, kết quả mất liên lạc với A Miêu."
"A Miêu có thể...."
"Sẽ không, quỷ khế báo hiệu cô ấy vẫn còn sống, có lẽ bị giam trong kết giới nào đó, không thể liên lạc."
Tang Đồng cau mày, nghĩ đến một khả năng: "Cô nói hung thủ là đến vì Lưu Hồng Đức đúng không?"
"Ừm."
"Vậy có phải do Nguyệt Hương làm?"
"Nếu đúng là Nguyệt Hương thì dễ nói, bốn năm trước Nguyệt Hương thôn bị thảm sát, cô đã tra ra nguyên nhân chưa?"
"Bị Ngưu cực trưởng ím lại rồi, toàn bộ thôn làng đều chết dưới Cửu Thiên Huyền Lôi, trên đời ngoại trừ sư tôn biết Cửu Thiên thuật thì chỉ còn lại một mình tôi, nhưng Cửu Thiên Huyền Lôi sẽ không tùy tiện đả thương người, chỉ là Nguyệt Hương thôn tương đối đặc biệt, khí tức của Nguyệt Hương thẩm thấu vào từng góc ngách trong lòng, bị lôi dẫn cũng không khó nói. Chẳng qua tôi không thể triệu hồi Huyền Lôi diện tích lớn như vậy, càng không thể là sư phụ tôi làm, Ngưu cục trưởng cân nhắc đủ thứ lý do nên quyết định ém chuyện này xuống."
"Còn Nguyệt Hương?"
"Dựa vào uy lực của Huyền Lôi, tôi không tin Nguyệt Hương còn sống."
"Nếu như vẫn còn sống thì sao? Hoặc nên nói có người năm đó mượn Cửu Thiên Huyền Lôi giấu đầu lòi đuôi, muốn phóng thích lệ quỷ ngàn năm Nguyệt Hương?"
Tang Đồng nhìn chằm chằm Mục Dung, nhíu mày nói: "Vậy mục tiêu tiếp theo rất có thể là Lưu nhị tỷ."
Mục Dung nhẹ gật đầu: "Không sai, Lưu nhị tỷ đang trong tay tôi, Lưu Hồng Đức đã chết, "cừu nhân" của Nguyệt Hương chỉ còn thiếu Lưu nhị tỷ, ả nhất định sẽ đến tìm tôi."
"Không phải cô nói đã giao hồn phách của Lưu nhị tỷ cho Hách Giải Phóng sao?"
"Sau đó hắn nói hồn phách của Lưu nhị tỷ là ở di khí chi địa, Phong Đô không tiện nhận nên trả về."
"Cô nhanh nghĩ cách đưa hồn phách của Lưu nhị tỷ xuống Phong Đô đi, xem như gửi tạm cũng được. Nếu như hung thủ có thể tránh được Phật nhãn thì chứng minh thực lực của đối phương và chúng ta không chung một cấp, cô đừng tự rước hoạ vào thân!"
"Sợ là không được."
"Tại sao?"
"Thứ nhất tôi không còn thân phận âm sai, thứ hai tôi đã liên lạc với Hách Giải Phóng, hắn nói Phong Đô đóng cửa âm dương dịch trạm cũng không hoạt động, toàn bộ âm sai đều bị triệu tập quay về Địa Phủ, hiện tại hồn phách đầu thai đều là hồn phách dự trữ."
"Lại đóng cửa?"
"Lại?"
"Trước đó Phong Đô đã từng đóng cửa một khoảng thời gian, bây giờ lại tiếp tục đóng cửa! Hách Giải Phóng có nói lúc nào mở cửa không?"
"Không có."
Tang Đồng trầm mặc: "Như vậy không được, cô thu dọn rồi đi với tôi."
"Đi đâu?"
"Tôi dẫn cô đến chỗ sư phụ, lão nhân gia sẽ có cách đưa hồn phách của Lưu nhị tỷ đến Phong Đô."
...
Đêm hôm đó, Tang Đồng đặt hai vé máy bay, trước khi đi để lại hơn trăm lá bùa xem như chi viện Tằng Thiên Hàm.
Hai người đứng dưới sơn môn, bậc thang bằng đá chiều rộng chỉ đúng một người đi qua kéo dài vô tận.
"Nơi này là sư môn của tôi, đi thôi."
"Ừm."
Bò hơn nửa ngày mới tới đỉnh núi, đạo đồng nhìn thấy Tang Đồng liền vui vẻ: "Sư tỷ về rồi!"
"Sư phụ đâu?"
"Sư tôn bế quan rồi, nếu sư tỷ có việc gấp thì có thể đi phía sau núi tìm a."
Tang Đồng dẫn Mục Dung đi vào sau núi, năm tiểu gian phòng đặt ở nơi này, Tang Đồng đi tới phòng sư tôn hay dùng, quỳ xuống bái ba bái: "Sư tôn, đệ tử Tang Đồng cầu kiến."
Không ai trả lời, Tang Đồng lại kêu mấy lần, trong lòng Tang Đồng phát sinh dự cảm không lành, đứng dậy đi tới cửa: "Sư phụ, đệ tử đắc tội."
Cửa bị khoá trong, Tang Đồng dùng sức phá cửa: "sư phụ?"
Mục Dung vào theo, cô đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ bồ đoàn bằng cỏ, không có bất kỳ vật gì
Thân thể Tang Đồng run rẩy, kiểm tra cửa sổ không thấy vết cạy, lao ra lục soát những phòng còn lại, không thấy một ai
Tang Đồng đứng chết trân một chỗ, sau đó lập tức gọi về nhà, tiếng chuông dài dằng dặc, mẹ Tang nhấc máy.
"Alo."
Hốc mắt Tang Đồng đỏ lên, khoé miệng giật giật.
"Ai vậy?"
Tang Đồng cúp điện thoại thở dài
Lại đi tới một góc, gọi về tổng bộ: "tôi là Tang Đồng, lập tức tra mấy án mất tích mới phát sinh."
"Vâng, cục trưởng xin chờ một chút."
Tiếng đánh máy dồn dập vang lên.
"Sao rồi?"
"Cục trưởng, ba tháng gần nhất có tổng cộng...hơn tám trăm án mất tích, số người mất tích so với cùng kỳ năm ngoái lên đến 300%..."
"Quản lý bộ ngành đâu? Sao bây giờ mới phát hiện?!"
Kỹ thuật viên bị doạ đến không dám thở mạnh, khởi động số liệu sau đó thận trọng đáp: "Báo cáo cục trưởng, những vụ mất tích này có đến 89% người hủy án, cho nên số liệu không biểu hiện bất thường, hơn nữa cảnh sát địa phương cũng không báo lên cục, cho nên..."
"Mất tích thuộc những người nào"
"5% là người dân bình thường, số khác đều là..."
"Nói nhanh lên!"
"Đều là người có chút quan hệ với cục chúng ta, có lẽ người báo án cân nhắc đến thân phận người mất tích cho nên huỷ án."
"Lập tức khởi động cánh báo cấp một, mệnh lệnh tất cả những ai đang làm nhiệm vụ bên ngoài và những người nghỉ phép lập tức về đơn vị, mặt khác gửi danh sách người mất tích đến cho tôi, kêu bí thư trưởng soạn báo cáo gửi đến trung ương."
"Vâng."
"Đơn vị khởi động cảnh báo cao nhất, đối với những thành viên quay lại đơn vị thì xác nhận thân phận, mở hết hệ thống phòng ngự, chút nữa tôi sẽ xác nhận."
"Vâng."
Tang Đồng đi nhanh đến bên cạnh Mục Dung: "xảy ra chuyện rồi."
...
Năm phút sau Tang Đồng nhận được danh sách người mất tích, nhìn từ trên xuống dưới, bên trong toàn bộ đều có chút liên quan tới cục xử lý sự kiện đặc biệt: ở mục cố vấn, có lão thành viên đã về hưu, còn có hội trưởng hiệp hội Huyền học, thậm chí mấy vị chủ trì phương trượng ở những chùa miếu nổi danh cũng thình lình xuất hiện.
Điện thoại Tang Đồng reo lên, là Tằng Thiên Hàm gọi tôi: "Cô đang ở đâu?"
"Chuyện gì?"
"Cô có cách liên lạc với Liễu Thiên Giao không? Bên tôi độc xà tràn lan khắp làng, nếu đám rắn này không tán thì chính phủ nơi đó sẽ tham gia tiêu diệt hết."
"Cậu nghĩ cách kéo dài hai ngày, tôi và Mục Dung lập tức quay lại."
....
Tang Đồng bàn giao vài câu với tiểu đạo đồng rồi cùng Mục Dung xuống núi leo lên trực thăng quay về Đông Bắc, Tằng Thiên Hàm nói qua điện thoại, là hắn đã kéo một đường ranh giới giữa làng và đàn rắn, hắn và Thẩm Đông dựng lều vải canh giữ cửa thôn.
Trong làng khắp nơi đều là rắn, trên cây, nóc nhà, bò qua bò lại trên đường, từ đường vân và màu sắc thì những con rắn này đều có độc, hơn nữa không chút sợ người, kỳ quái hơn là bọn chúng chỉ hoạt động quanh thôn.
Mục Dung lấy ra một túm lông Yêu Lang đỏ hồng, một đạo lửa bay lên tận trời cao, dừng một chút rồi tăng tốc tối đa hướng về Tây Nam.
~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Sắp đến đại kết cục, mọi chuyện sẽ dần nổi lên mặt nước, nhưng mà không cần lo đâu, chuyện cần rõ nhất định sẽ rõ, Tang Du Mục Dung, Tang Đồng Tô Tứ Phương, A Miêu, La Như Yên, Tiếu Nguyệt Liễu Nhị nương tử, Trang Điệp Mộng Tần Hoài An, hung thủ giết Khôi bà bà, hung thủ Nguyệt Hương thôn, nguyên nhân Hoàng Sa Mạc Lĩnh, còn có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, đều là minh minh bạch bạch, rõ rõ ràng ràng.
Xin an tâmmm
Mị: An cái qq~ *ngón giữa x10*
~~~~~