Mục lục
Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tứ Phương thấy Mục Dung thất hồn lạc phách, trấn an nói: ",tôi vừa mới nói, cô có Phật duyên, lòng cô tuệ căn, dù không bái sư vẫn có thể tu hành, là tu tâm không cần hình thức "

Mục Dung hiểu được một chút, Tô Tứ Phương nói tiếp: "tôi thấy hồng trần của cô chưa hết, thời cơ chưa tới, Phật môn không phải là nơi cô trốn tránh hiện thực."

"Em ấy đi, hồng trần của tôi cũng đoạn."

"Người sống trên đời không chỉ có tình yêu, có ít người vừa chào đời đã mang theo sứ mệnh, điều nên tới có tránh cũng không được."

Mục Dung nghe mấy lời này lại liên tưởng đến Tang Du chứ không nghĩ đến mình.

"Không còn sớm về nghỉ ngơi đi, ít lâu sau tôi sẽ đi xa, nếu như có gì thắc mắc về Phật pháp cứ đến hỏi tôi."

"Được."

Liên tiếp bảy  ngày, mỗi ngày Mục Dung đều đến phòng Tô Tứ Phương tu tập Phật pháp, nói đến vong ngã thì lại là một đêm trắng.

Đến ngày thứ bảy, Tô Tứ Phương cởi Phật châu đưa cho Mục Dung: "Ngày kia tôi đi, ngày mai có một số việc cần xử lý nên sẽ không có thời gian, xâu chuỗi này theo tôi nhiều năm có chút linh tính, tặng cô."

Mục Dung nâng hai tay nhận lấy Phật châu, nói cảm ơn.

"Tứ Phương muốn đi đâu?"

"Ra ngoài học tập, không học được thì trở về."

"Vậy học được?"

Tô Tứ Phương cười nói: "Vậy thì vân du tứ hải, không quay lại."

...

Không biết thế nào, từ trong nụ cười và giọng nói này Mục Dung cảm nhận được sự phân ly, cô muốn nhìn thấy đáp án trên mặt đối phương, nhưng đối phương chỉ tỏ vẻ mặt nhàn nhạt.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tứ Phương gõ cửa phòng Hoa Vân Nguyệt.

Chờ thật lâu Hoa Vân Nguyệt mới mở cửa: "Vân Nguyệt tiểu thư, quấy rầy cô nghỉ ngơi."

"Không sao, Tứ Phương sư phụ có việc gì sao?"

"Hay chúng ta ra ngoài tản bộ một chút?"

"Được, chờ tôi một chút."

Hoa Vân Nguyệt đóng kỹ cửa phòng, mười phút sau mới đi ra ngoài, hai người đi ra căn cứ đi tới bãi đất trống.

"Có ba chuyện muốn nhờ Vân Nguyệt tiểu thư."

"Mời nói."

"Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, trước sẽ đi tới địa cung của Bất Hoán Thi, chuyện đầu tiên nhờ Vân Nguyệt tiểu thử triệu hồi những thành viên đang ở dưới địa cung quay về căn cứ, chuyện thứ hai, nếu ngày sau Đồng sư tỷ khỏi hẳn, xin cô nhắn dùm: Nghịch Thiên Cải Mệnh là giao dịch công bằng, Tang Du không thể quay về, đồ hiến tế tự nhiên sẽ trả lại."

"Tang Đồng thật sự sẽ khỏi hẳn sao?!"

"Ừm."

"Cô muốn đi đâu?",

"Thật không dám giấu, mấy ngày trước tôi đã hoàn tục, Bất Hoán Thi xuất thế tôi không muốn uổng mạng nên đã hoàn tục sống cuộc sống bình thường, tháo xuống gánh nặng nguy hiểm, muốn đi ngắm nhìn thế giới."

Hoa Vân Nguyệt cau mày: "Tang Đồng đã biết chưa?"

"Đây chính là chuyện thứ ba muốn nhờ Vân Nguyệt tiểu thư, nếu chị ấy hỏi tới tôi thì cứ đem lời này nói với chị ấy, sẵn tiện nói với chị ấy tôi tự nguyện từ chức cố vấn."

"Tại sao cô phải làm như vậy?!" Tình cảm hai người Hoa Vân Nguyệt nhìn thấy rất rõ, đoạn thời gian Tang Đồng phát điên, Tô Tứ Phương mỗi ngày cũng đều bị tổn thương, đầu rơi máu chảy là chuyện thường, cho dù là vậy nàng vẫn đều đặn mỗi ngày bưng cơm cho Tang Đồng, ai cản cũng không nghe.

Mặc dù cô không hiểu rõ Tô Tứ Phương,  trước mắt không có phần thắng nào với Bất Hoán Thi, nàng không muốn ở lại chịu chết, điều này Hoa Vân Nguyệt có thể lý giải, nhưng điều Hoa Vân Nguyệt không tin được chính là việc nàng hoàn tục!

" Có phải cô có điều khó nói? Nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

"Không có."

"Thế nhưng...Tang Đồng xem cô như người một nhà, cô cứ như vậy đi không một lời từ biệt thì cô ấy phải chấp nhận thế nào đây? Em gái cô ấy cũng không còn ở đây..."

"Chị ấy nghĩ thế nào không quan trọng, có thể chấp nhận việc này thế nào hay không cũng không sao, tôi chỉ hy vọng Vân Nguyệt tiểu thư có thể giúp tôi một lần. Từ đây núi cao đường xa, hoặc một kiếp này sẽ không gặp lại."

"Cô nghĩ thông suốt?"

Tô Tứ Phương gật đầu.

"Được, tôi sẽ nghĩ cách triệu tập thành viên  về lại căn cứ."

"Cám ơn."

Tô Tứ Phương xách hành lý đơn giản, cầm trên tay Phật châu 108 hạt đi vào rừng sâu.

Đường núi khó đi, lúc nàng đến địa cung trời đã tối.

Đứng trên đồi nhìn xuống, đã từng là thôn làng nay hoá bình địa, tường đổ cũng không còn.

Trên mặt đất cấm mấy thiết bị, gió núi thổi qua trận trận nghẹn ngào lại âm trầm.

Tô Tứ Phương khoanh chân ngồi bên cạnh sườn đồi, chấp tay trước ngực nhằm mặt lại, giây lát sau Nguyên Thần xuất ra.

Cho dù nàng nói với mọi người nàng đã hoàn tục, nhưng Nguyên Thần vẫn là dáng vẻ ngày đó nàng hạ âm, Phật quang trên đầu còn sáng hơn ngày đó 

Nàng cầm Phật châu, bước một bước đã đến bãi đất trống dưới đồi.

"A Di Đà Phật, nếu ngươi xuất thế sinh linh nhất định sẽ đồ thán, chỉ tiếc người có thể ngăn cản ngươi lại không phải là Tứ Phương."

Nói xong nàng quăng Phật châu lên cao, một trăm lẻ tám viên hạt châu tạo thành một cái hình tròn trên không trung, tản ra kim sắc.

Tô Tứ Phương nhìn lên, niệm một tiếng: "Khai!"

Một trăm lẻ tám cây cột bay lên từ bốn phía, hạt châu  như sao sáng bay vòng quanh khu đất trống, khi tất cả hạt châu rơi xuống vị trí của mình, đúng lúc làm một chữ "Vạn".

Dưới chân Tô Tứ Phương là trung tâm chữ Vạn.

Nàng chắp tay trước ngực ngâm tụng kinh văn bằng tiếng Phạn cổ xưa, đoạn kinh văn thật dài niệm đúng bốn tiếng đồng hồ.

Chữ cuối cùng niệm xong, "đùng" một tiếng, toàn bộ khu đất trống phát sáng.

"Lệ khí chấp niệm Bất Hoán Thi quá sâu, ta dùng sở học cả đời cũng chỉ có thể kéo dài thêm ba tháng."

Tô Tứ Phương thở dài một hơi, âm thầm suy nghĩ, tuy ba tháng quá vội nhưng hẳn cũng đủ dùng.

...

Thời gian như dòng nước chảy, chớp mắt một cái đã qua một tháng.

Mục Dung tự giam mình trong phòng không bước ra ngoài, ngoại trừ Phật châu một trăm lẻ tám hạt kia, Tô Tứ Phương để lại tất cả mọi thứ cho cô, cũng vì Mục Dung viết tay bốn bản kinh thư Hán văn.

Nội dung kinh thư Mục Dung đã sớm thuộc, tu vi của Mục Dung càng lúc càng tăng nhanh, gần tới cảnh giới mở âm dương nhãn, mơ hồ có thể thấy được A Miêu.

Một bên khác, phía trước toà núi lớn không biết tên.

Tóc Tô Tứ Phương đã mọc dài, quần áo trên người vừa bẩn vừa cũ còn có vô số lỗ rách, nàng ngẩng đầu nhìn, núi cao ẩn mình trong đám mây, bậc thang hẹp dài  uốn mình không thấy đích

Tô Tứ Phương nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, nơi đây cách cảnh tuyến Tây Nam hơn một ngàn cây sô, không biết Tô Tứ Phương dùng cách gì trong vòng một tháng đi qua rừng rầm nguy hiểm tới được đây 

Bước đầu tiên của bậc thang, nàng vẩy lên tăng vào.

"Rầm"một tiếng, trán đập xuống bậc thang rắn chắc phát ra tiếng giòn vang, nàng một bước một quỳ chậm chạp lại kiên định đi lên.

Bậc thang hẹp dài muốn dập đầu quỳ bái rất khó, dù là như vậy Tô Tứ Phương cũng không có bỏ qua bậc thang nào.

Ròng rã một ngày một đêm, Tô Tứ Phương đi tới nơi trên không thấy đỉnh núi, dưới  không thấy chân núi.

Vài ngày trước vừa xuất hiện cơn mưa lớn, trong núi sương mù lượn quanh, hai đầu gối của nàng đều bị mài hỏng, máu tươi và tăng bào dính vào nhau, cái trán tím xanh máu thịt be bét.

Thần sắc Tô Tứ Phương vô cùng mệt mỏi, vừa nhấc chân cả người đã chao đảo, cũng may trong lúc bối rối vịn được thân cây nhỏ mới có the đứng vững.

Một vị tiểu đạo đồng nhìn thấy Tô Tứ Phương từ trong sương mù đi ra, cúi đầu hành lễ: "Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, sư tôn có lệnh mời sư tỷ theo ta lên núi."

Tô Tứ đại suy yếu cười một tiếng: "Cám ơn.",

Sư phụ Tang Đồng tự mình ra đón Tô Tứ Phương, nàng muốn hạ bái thì lão nhân đã cản lại: "Sư điệt không như cần như vậy, đi theo ta."

"Đa tạ chân nhân."

Hai người đi tới đại điện, Tô Tứ Phương quỳ gối trước tượng Tam Thanh, lần này Thanh Hư chân nhân không cản.

"Tam Thanh Thiên Gia, đệ tử Tô Tứ Phương mưu phản Phật môn khôi phục sự tự do, nay cả gan lên núi khấu thỉnh ba vị Tôn Thượng phá lệ khai ân, truyền thụ cho đệ tử bí thuật Vô Thượng".

Thanh Hư chân nhân bói một quẻ, nhìn quẻ tượng thở dài: "Sư điệt, con là đệ tử quan môn của đại sư huynh, hắn rất kỳ vọng vào con, con đã nghĩ thông suốt sao?"

"Nghĩ thông suốt."

"Ta lại hỏi con, vì sao con muốn học thuật Nghịch Thiên Cải Mệnh?"

"Cứu người."

"Là nghịch đồ của ta?"

Tô Tứ đại không trả lời.

"Nghịch đồ! Đúng là nghịch đồ! Chấp niệm không đổi sẽ tự hủy chính mình! Mặc dù sư tổ ân chuẩn nhưng lão phu vẫn muốn khuyên. Nghịch Thiên Cải Mệnh tuy thần kỳ nhưng chỉ là một cuộc giao dịch, đạt được càng nhiều mất đi càng nhiều, không thể nghịch chuyển, không thể đổi ý, thậm chí là mất đi tính mạng, lại không thể có dụng ý ác tâm nếu không vạn kiếp bất phục. Ta cho con thời gian ba ngày suy nghĩ thật kỹ."

Tô Tứ đại đập đầu xuống đất, kiên định nói: "Sư thúc, cho phép Tứ Phương gọi ngài một lần cuối tiếng sư thúc này, từ nay về sau Tứ Phương chính là kẻ phản Phật môn không xứng kêu gọi ngài, đi tới đây Tứ Phương đã nghĩ rất rõ, con nguyện ý."

"Được, nếu vậy theo ta."

"Cám ơn sư thúc."

Tô Tứ Phương tuy xuất thân Phật gia, nhưng là Vạn Pháp đồng nguyên, hai nhà Phật Đạo có điểm tương đồng, tốc độ tu hành của nàng làm cho Thanh Hư chân nhân rúng động.

Vẻn vẹn mười lăm ngày.

Năm đó Tang Đồng khổ tu trọn vẹn một trăm ngày.

Học xong thuật pháp Tô Tứ Phương không lập tức sử dụng, nàng hỏi Thanh Hư chân nhân một căn phòng trống.

Cứ như vậy tu dưỡng thêm nửa tháng, Tô Tứ Phương khôi phục trạng thái tốt nhất, nhờ đạo đồng thay mình chuẩn bị nguyên vật liệu để thi triển Nghịch Thiên Cải Mệnh 

~~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: cảm thấy Tứ Phương sư phó đột ngột hoàn toàn?

Đừng vội, vẫn chưa xong mà.

Mị: bà ngược hoài đi, sau tui không edit bộ bà viết nữa đâu đó. Xỉn quá say~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK