Khó trách hắn có thể xuyên qua pháp tường của Mục Dung và hộ thân phù.
Chỉ đáng thương cho dì Lưu, tuổi ngoài sáu mươi còn phải gánh chịu nổi đau liên tiếp mất người thân.
Tang Du không đành lòng nói: "Thật sự không còn cách nào sao? Người trong một nhà nhất định phải như vậy sao?"
Mục Dung thở dài: "Hắc lệnh đòi nợ là lệnh bài mạnh nhất trong các loại, nếu như Lý Phúc Dũng mở miệng yêu cầu thì đến cả hai vị Thần Quân cũng phải giúp. Hơn mười năm trước chị cũng từng gặp một cái lệnh đòi nợ, nhưng màu đen này là lần đầu thấy. Chị nghĩ chắc là hai đời của chú Lý đã nhận quá nhiều đau khổ nên Diêm Vương điện mới có thể đưa ra hình phạt nặng đến vậy. Lý Húc và Lý Hân kiếp trước gián tiếp hại chết hai sinh mạng, sở dĩ kiếp này có thể có được thân người thì chắc là cho bọn họ có cơ hội lấy công chuộc tội, kiếp này chú Lý bị bọn họ làm cho tức chết, dẫn đến món nợ này không còn cách nào trả nổi, tuổi thọ bọn họ cũng vì vậy mà chấm hết."
Mục Dung giải thích xong cũng trấn an được sự khó chịu trong lòng Tang Du, trong lòng mọi người đều vô hình sinh ra nỗi buồn vô cớ.
Lòng người phải cần thêm những gì nữa để hướng thiện? Cừu hận phải dùng cách gì để hoá giải đây?
"Được rồi, dù sao cửa hàng cũng bị niêm phong, bên dì Lưu thì nhận định chúng ta lừa đảo rồi, chuyện này dừng ở đây, mọi người đi về nghỉ ngơi đi."
Tằng Thiên Hàm cầm hai pháp bảo đi theo sau lưng Mục Dung, bị Tang Đồng kéo lại: "Cậu đi đâu? Ngủ trên ghế sofa nhà tôi đi."
Tằng Thiên Hàm lườm Tang Đồng một cái: "Tôi thà rằng ngủ dưới đất nhà Mục Dung.",
Mục Dung khuyên: "Để cậu ta qua nhà tôi đi, phòng cho khách bên đó còn trống."
...
Một tuần sau, Khúc Đình Đình mang theo lễ vật tới.
Cô nói: Cô và Khúc Đạt Đạt nói muốn gãy lưỡi, cuối cùng mẹ và gia đình cũng chịu hoà giải với nhau.
Đêm qua trong giấc mộng của bà Vương: trong căn phòng tối đen như mực, bà nhìn thấy người cha đã mất, hai cha con tâm sự rất nhiều, bà Vương bật khóc tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, mộng cảnh cũng dần mơ hồ, duy chỉ nhớ kỹ biểu hiện mỗi lần cha bà ra ngoài làm việc của nhiều năm trước, yêu thương sờ lên đầu bà: "Ở nhà ngoan, ba ba phải đi.",
Khúc Đình Đình lau nước mắt, lấy ra phong bì được gói cẩn thận: "Nhờ có hai vị nên nhà chúng tôi mới có thể trở lại dáng vẻ ban đầu, đây là chút tấm lòng mong hai vị nhận cho.",
Tang Đồng thản nhiên nhận phong bì: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
"Cám ơn.",
Mục Dung suy tư vài lần, hỏi: "Dì Lưu sao rồi?"
Khúc Đình Đình hít sâu một hơi: "Hôm trước Lý Hân bị tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ.",
Tuổi thọ của Khúc Đình Đình không còn nhiều, nên cảm xúc này ảnh hưởng đến cô không ít: "Chỉ thương dì Lưu, lớn tuổi rồi phải còn gánh quá nhiều đau thương."
Cũng may cô còn một em trai, người nhà của mẹ cũng đã giải hoà, Chiêu Đệ thì đang từ từ hồi phục lại có thêm Viên Viên, mình có thể yên tâm ra đi rồi.
Khúc Đình Đình đứng dậy tạm biệt, mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện làm rung động của cô đối với Mục Dung cũng phai nhạt ít nhiều, nhân sinh vô thường, huống chi cô đã bước vào giai đoạn đếm ngược sinh mệnh, không có đủ thời gian để khổ vì tình, càng không có tư cách đặt chân vào tình yêu, phải dùng thời gian còn lại làm bạn với người nhà.
"Thời gian không còn sớm, tôi đi trước."
"Tôi tiễn cô.",
Khúc Đình Đình đứng ngoài cửa, vẫy tay với Mục Dung, cười nói: "Tạm biệt Mục Dung."
"Tạm biệt."
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn lẩu, đồng hồ Tang Đồng đột nhiên kêu vang, liên tục phát ra âm thanh nhắc nhở.
Cô đặt đũa xuống chạy ra ban công, một lát sau phát ra tiếng gọi điện thoại.
Tang Đồng cố gắng nhỏ giọng, nhưng làm cách nào cũng không giấu được sự tức giận trong lời nói, giống như đang gây nhau kịch liệt với bên kia điện thoại.
Hai mươi phút sau Tang Đồng quay về, khoé mắt vẫn chưa tan hết sự tức giận.
"Chờ tôi làm gì, ăn đi!"
Bốn người lại cùng nhau ăn, nhưng người thích ăn lẩu nhất lại không động tới một miếng.
Lúc rời đi, Tang Đồng và Mục Dung trao đổi ánh mắt.
Nửa đêm, Mục Dung dỗ Tang Du ngủ xong rón rén đi ra ngoài, Tằng Thiên Hàm đã ngồi sẵn trên ghế sofa đợi cô.
Hai người ngầm hiểu nhẹ nhàng đi tới 403, sau khi bọn họ rời đi Tang Du chậm rãi mở mắt.
Phòng khách 402 khói thuốc lượn lờ, trên bàn trà có tàn gạt thuốc, bên trong cắm đầy đầu lọc thuốc lá, ngón tay Tang Đồng vẫn còn kẹp chặt một điếu, Tô Tứ Phương ngồi đối diện cô.
Tằng Thiên Hàm ngồi trên ghế sofa, tự mồi một điếu thuốc: "Có nhiệm vụ?"
Tang Đồng cắm nửa điếu thuốc vào gạt tàn, giơ hai tay lên, ngón tay luồn vào mái tóc vàng, không nói một lời.
Mục Dung ngồi bên cạnh Tô Tứ Phương, chăm chú nhìn Tang Đồng thật lâu: "Có liên quan tới Tang Du sao?",
"Không phải." Mục Dung lặng lẽ thở phào.
Tang Đồng đột nhiên đứng lên đi về phòng, sau đó cầm một tấm thẻ đi ra: "ngày mai cô dọn hành lý cùng Du nhi rời đi, tùy tiện tìm một thành phố nào đó ở đi, mật mã thẻ là sinh nhật Du nhi, số tiền trong đó đủ cho hai người sống nửa đời còn lại không lo không nghĩ."
Mục Dung nhíu nhíu mày, không nhận thẻ: "Không phải không liên quan tới Tang Du sao? Tại sao phải kêu bọn tôi đi?"
"Cô cầm đi!"
"Tôi có năng lực để chăm sóc Tang Du, cô muốn cho thì phải đưa em ấy. Tôi mời cô nói rõ mọi chuyện, vô duyên vô cớ Tang Du sẽ không bỏ rơi cô để đi cùng tôi."
Tang Đồng nặng nề ngồi xuống, quăng thẻ ngân hàng lên bàn.
"Đồng sư tỷ, có chuyện gì đừng gánh một mình, nói ra mọi người cũng thương lượng đi."
"Trong cục đưa nhiệm vụ tới...thật ra tôi đến thành phố Sơn Dương để thực hiện nhiệm vụ, hai năm trước cục trưởng quyết định phái một tiểu đội ẩn núp ở Đông Bắc, nói là muốn thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, tôi lấy thân phận là thầy phong thủy ẩn núp ở Đông Bắc hai năm, nhưng lại không biệt nội dung cụ thể của nhiệm vụ là gì, lần này là lần đầu tiên tôi phải ẩn núp lâu như vậy, vừa nãy lúc ăn cơm đột nhiên nhận được lệnh khởi động nhiệm vụ."
"Có thể nói là nhiệm vụ gì không?"
Tang Đồng thở dài: "Có gì mà không thể nói, vụ này liên quan rất rộng chỉ sợ còn cần đến sự chi viện của Địa Phủ."
"Cục xử lý sự kiện đặc biệt được thành lập trong sự bí mật, chức năng ban đầu là giải quyết các sự việc linh dị, chyên xử lí những vụ pháp luật không giải quyết được, về sau biến thành phòng ban bí mật của trung ương. Sau khi quốc gia cải cách, thị trường kinh tế dần dần trở thành chủ đạo, ngoại trừ tài chính và nhân tài, có một số ít thế lực nước ngoài dùng đủ mọi cách để lẻn vào quốc gia, ý đồ quấy nhiễu thậm chí là phá vỡ thành quả của quốc gia chúng ta, quốc gia nắm giữ lượng lớn vũ khí và nhân số khổng lồ nên những thế lực đó không dám tùy tiện phát động chiến tranh thông thường, chỉ có thể giở trò dùng chút thủ đoạn bàng môn tà đạo."
"Ba năm trước trinh sát trong cục phát hiện một tình huống kỳ lạ, một nhóm người Nhật lấy danh giao lưu văn hóa tiến vào quốc gia tiền hành bí mật truyền giáo, trong cục vừa định khai thác thủ đoạn của nhóm người này thì bọn họ đột nhiên biến mất chỉ trong một đêm, thông qua phân tích kỹ thuật chúng tôi loại bỏ khả năng bọn họ đào tẩu, sau đó cũng không có văn kiện nào nhắc tới nữa. Lúc nãy tôi cũng vừa mới biết, hai năm trước trong cục phát hiện ra đại bản doanh của nhóm người Nhật được giấu kín ở Đông Bắc, vì vậy tôi bị phái tới đây, nhận lệnh yên lặng ở đây hai năm, đám người này cuối cùng cũng lộ diện."
Mục Dung nghiêm túc nghe xong, hỏi: "Vậy có liên quan gì chuyện cô kêu tôi và Tang Du đi?"
Tang Đồng ấn mấy lần lên mặt đồng hồ, hình chiếu giấy A4 không gian ba chiều xuất hiện trước mặt mọi người, phía trên viết: Tiểu đội Tang Đồng nhận lệnh xử lý số oan hồn còn sót lại trong Hoàng Sa Mạc Lĩnh.
Trao quyền: Đặc cấp S
Nội dung khác: Ngoại trừ kỹ thuật và tiểu đội trị thương hỗ trợ bên ngoài, trong cục không cung cấp thêm bất kỳ trợ giúp nào khác.
Cẩn thận làm việc, không được gây nên khủng hoảng.
"Chẳng lẽ là?"
"Không sai, ý của cục trưởng là kêu tôi dẫn Tô Tứ Phương, Tằng Thiên Hàm, cô và Tang Du đi làm nhiệm vụ."
"Không được! Muốn tôi hỗ trợ thì được, Tang Du tuyệt đối không thể tham gia! Cục trưởng của cô bị điên à? Tang Du chỉ là người bình thường thôi!"
Tang Đồng trừng mắt kích động nói với Mục Dung: "lúc tết cô chưa hỏi ý tôi đã dẫn Tang Du bay tứ tung bị hệ thống Thiên Võng chụp được! Video bị cục trưởng nhìn thấy, lão nói Tang Du là nhân vật mấu chốt trong nhiệm vụ lần này!"
"..thật xin lỗi, chuyện lần đó là do tôi, nhưng chuyện này dù thế nào tôi cũng không đồng ý, muốn tôi làm gì cũng được, nhưng tôi không muốn các người liên lụy đến em ấy."
Tang Đồng đột nhiên lớn giọng: "CÔ CHO RẰNG TÔI MUỐN SAO?!"
"Đồng sư tỷ~".
Tang Đồng sa sút tinh thần dựa vào ghế: "Cho nên tôi mới muốn cô cầm, dù là lừa gạt Du nhi cũng được. Nói cô và em ấy đi du lịch, tôi sẽ nhanh chóng triển khai nhiệm vụ một tháng sau cô hẳn về.",
Tằng Thiên Hàm hừ lạnh: "Tôi cũng không đồng ý cùng cô chết một chỗ."
"Cậu không có lựa chọn, cục trưởng kêu tôi nói với cậu, đây là cơ hội lấy công chuộc tội."
Tằng Thiên Hàm tức đỏ mặt, gầm nhẹ: "Hung thủ sát hại Nguyệt Hương thôn là ai cô là người biết rõ nhất!"
Tang Đồng không những không giận, cười nói: "tôi không biết, tôi chỉ biết cậu đang là tội phạm truy nã trong cục, có lẽ không qua bao lâu nữa thì nội dung trong lệnh truy nã sẽ từ bắt sống đổi thành giết chết đó."
"Cô là đang uy hiếp tôi?"
"Tôi uy hiếp cậu thì sao hả?"
Tang Đồng cầm đệm gối lắc lắc trước mặt Tằng Thiên Hàm: "Nếu không có chuyện này thì trong cục cũng sẽ bổ nhiệm cậu hỗ trợ tôi, đừng quên cậu mới là người phụ trách Đông Bắc, làm cho rõ là ai đang giúp ai đi!"
~~~~