Mà Tôn Dương lúc này thì lại cười khổ, hắn được Tâm Vĩnh nhắc nhở liền chú ý đến dung mạo của tiểu nha đầu. Hắn nhìn đi nhìn lại đến mấy lần, nhưng dù nhìn ở góc độ nào hắn cũng nhìn ra được bóng dáng của mình từ tiểu nha đầu này, cái này cứ cho là trùng hợp thì không nói, nhưng còn cảm giác thân thuộc kia hắn lại không biết từ đâu mà có, cái cảm giác này hoàn toàn giống như cảm giác thân thích ruột thịt của hắn và cha mẹ mình.
Hắn suy tư mãi không có lời giải đáp, lại nghe nha đầu ở bên dưới níu níu ống tay áo của hắn có phần hoảng sợ nói…" Cha, cha đang chảy máu…"
Tôn Dương đưa tay sờ sờ trên khoé miệng, đây là vết máu vừa rồi hắn phun ra ở trên trứng lớn, bất chợt hắn như nghĩ tới điều gì đó, liền kinh ngạc nói " Máu, đúng rồi không lẽ là do vừa rồi ta phun máu lên quả trứng kia, lại bị nó hấp thu… Nói như vậy trong người nha đầu này đang chảy xuôi một phần huyết mạch của ta, nếu đúng là như vậy thì có khác nào nó là con của ta đây… Hỏng rồi hỏng rồi, lần này ta trộm phải một món lớn rồi..."
" Cha… Ôm…" Tiểu nha đầu lại kéo kéo ống tay áo Tôn Dương, đôi mắt to ngước lên nhìn hắn có vẻ chờ mong.
Tôn Dương thở dài một tiếng, hắn cúi người ôm lấy cô bé bế trên tay, đem quần áo quấn lại cho nó rồi hỏi…" Nha đầu, ngươi tên gì? "
Cô bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Tôn Dương, sau đó lắc đầu nói… " Mẹ sinh con ra liền đi, chưa có đặt tên cho con… Con muốn có tên, cha đặt tên cho con đi…"
Tôn Dương lại cười khổ một tiếng, hắn không ngờ bản thân mình lại có ngày này, nghĩ đến hiện tại mình đến nơi này để trộm bảo vật, lại vớ trúng cái nha đầu này, thật không biết là phúc hay là hoạ. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó nhìn tiểu nha đầu nói. " Ta họ Tôn dù sao ngươi cũng tính là con của ta… Sau này gọi ngươi là Tôn Bảo Nhi đi…"
" Hi hi Bảo Nhi có tên rồi…" Bảo Nhi vui vẻ cười lên, giọng cười trong trẻo non nớt vang vọng khắp địa đạo.
" Hừ các ngươi thì thầm đủ chưa? Mau buông tiểu nha đầu kia xuống cho ta… Mặc kệ ngươi là cái thứ gì? Đông Doanh gia ta đã hao tốn tài nguyên nuôi dưỡng ngươi… Ngươi nhất định phải ở lại nơi này…" Đúng lúc này, hắc y nhân kia nổi giận gầm lên, hắn không thể để cho kế hoạch của gia tộc trong phút chốc bị hủy đi như vậy được, hắn không cam tâm.
" Hoà thượng, ta biết ngươi đối phó được… Ngươi giúp ta cản hắn một lát, ta phải đưa Bảo Nhi đi trước…" Tôn Dương nhìn Tâm Vĩnh lời nói nghiêm túc muốn đề nghị hắn giúp đỡ.
" Thí chủ đã quyết định chắc chắn chưa? " Tâm Vĩnh liếc mắt nhìn Bảo Nhi đang ôm chặt lấy cổ Tôn Dương hỏi.
" Đằng nào cũng vậy rồi… Ta tự biết mình phải làm gì..? "
" Vậy được… Đoạn nhân duyên này của thí chủ sẽ dính dáng rất sâu xa, hi vọng sau này khi đối mặt ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này…"
" Đa tạ đã nhắc nhỡ… Vậy nhờ ngươi cản hắn một lát…"
" Hừ tặc tử, muốn chạy… Đâu có dễ dàng như vậy… piiiii… piiii…." Hắc y nhân kia thấy Tôn Dương muốn rời đi, hắn nổi giận muốn lao qua ngăn cản, nhưng lại bị Tâm Vĩnh đứng chặn lại trước mặt. Hắn giận dữ không làm gì được, biết hoà thượng này không dễ dây dưa, hắn liền hướng đến phía đầm nước húyt dài một tiếng. Xem ra có vẻ như là muốn gọi con rắn ở dưới đầm lên giúp sức.
Nhưng lúc này con rắn ở dưới đầm nước vẫn mắt điếc tai ngơ, nó đang nằm cuộn mình lại thành một vòng tròn, sau đó dùng cái đuôi nhẹ chà xát trên đỉnh đầu, hy vọng sẽ bớt đau, nó nghe thấy tiếng huýt của Hắc y nhân ở trên nhưng vẫn không hề có động tĩnh muốn trồi lên, mặc cho hắc y nhân ở trên ra sức huýt gió muốn đứt hơi, nhưng nó chung quy vẫn nằm yên không nhúc nhích. Giống như nó đang suy nghĩ, khẳng định là Hắc y nhân ở trên cũng đánh không lại cái nhân loại ghê tởm kia, sau đó liền gọi nó lên, mà nó lại vừa mới bị nhân loại đó tẫn cho một trận kinh hồn bạt vía, bây giờ hắc y nhân kia lại gọi nó lên chịu đòn, bảo sao nó dám mò lên đây.
" Khốn kiếp thật, con rắn chết tiệt kia hôm nay tại sao lại không chịu ngoi lên…" Hắc y nhân tức giận mắng một tiếng.
" Thí chủ không cần phải phí sức… Con rắn đó khẳng định là trốn kỷ rồi, không dám nổi lên đâu…" Tâm Vĩnh chắp tay trước ngực cười cười nói.
" Hừ dù vậy các ngươi cũng không đi được… Cửa ra ở phía trên đã bị ta khoá lại… Để xem các ngươi chạy đường nào..? "
" Ha ha… Chỉ dựa vào cái nơi này mà muốn giam giữ ta… Ngươi cũng coi thường ta quá…" Tôn Dương cười lớn một tiếng, sau đó cánh tay hắn giơ thẳng lên đỉnh đầu, từ trên lòng bàn tay hắn có thể nhìn thấy một mũi chủy xoáy tròn đang cấp tốc hình thành, năng lượng cuồng bạo điên cuồng hội tụ, lại ẩn ẩn phát ra khí tức hủy diệt, làm cho hai người Tâm Vĩnh và Hắc y nhân kia tâm thần cũng có chút sợ hãi.
" Ngươi ngươi muốn phá nóc nhà bay ra…" Hắc y nhân vẻ mặt tái nhợt gào thét, nhìn mũi chủy đang hội tụ năng lượng cuồng bạo kia, hắn có thể đoán ra được Tôn Dương đang muốn dùng nó để một kích đâm xuyên lòng đất bay thẳng ra ngoài, hắn suy đi tính lại cũng không thể ngờ được Tôn Dương lại dùng cách này để chạy trốn.
" Ầm Ầm ầm " Đúng như dự tính, mũi chủy trên tay Tôn Dương vừa rời tay liền phát động năng lượng cuồng bạo, lực lượng hủy diệt điên cuồng phóng thích ra, đem lòng đất phía trên đỉnh đầu xoắn nát, mũi chủy sắt nhọn lúc này giống như một cái mũi khoan siêu tốc, xoắn đi với tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua lòng đất, tạo ra một cái lỗ hổng cực lớn thông ra bên ngoài.
Mũi chủy một đường bay thẳng vẫn chưa tiêu tán năng lượng, lại tiếp tục bay thẳng lên bầu trời xa tít sau đó mới nổ tung ra, tiếng chấn động ầm ầm vang lên khiến cả bầu trời gần như cũng muốn rung chuyển. Tiếng động phát ra quá lớn, lại vô tình gây sự chú ý của rất nhiều người, ở phía bên kia, mặt dù cách một khoảng rất xa, nhưng những người đang vây vào công kích Dị Thú cũng có thể rõ ràng sự chấn động vừa rồi.
Nhất là đám người của Đông Doanh gia tộc, bọn họ biết nơi vừa mới phát ra tiếng động chính là ở phương hướng gia tộc mình, nhưng lại không có ai biết lúc này ở đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
" A có người từ nóc nhà bay lên…" Có người nhìn thấy phương hướng Đông Doanh gia tộc có người lật nóc nhà bay ra, hắn liền kinh nghi hô lên.
" Đúng rồi, đúng là có ba người… Thật không ngờ lại có người nhân cơ hội này đi lật nóc nhà của Đông Doanh gia a.."
" Tiểu tặc ngươi vậy mà thật dám lật nóc nhà chạy trốn.." Ở phía sau Hắc Y nhân vừa bay lên khỏi miệng thông đạo do Tôn Dương đào ra, hắn đang định đuổi theo Tôn Dương thì bất chợt từ trên bầu trời, một đại thủ ấn cực đại màu kim sắc che phủ bầu trời ầm ầm giáng xuống, đem hắn chụp một cái đập hắn rơi trở lại xuống bên dưới địa đạo.
Tâm Vĩnh đứng giữa không trung phủi phủi bụi đất trên người, bất giác hắn nhận thấy có điểm không đúng, không gian xung quanh có vẻ rất nóng thì phải. Ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức hai mắt hắn tỏa sáng như đuốc, miệng thì lẩm bẩm " Dị Thú là Dị Thú thuần hoả a… Xem ra cơ duyên của tiểu tăng cũng không tệ nha…" Nói xong hắn như một tên chết đói, bay thẳng lên trên bầu trời, kim quang trên người nở rộ. Mọi người lại nhìn thấy một cái phật ấn cự đại hình thành, phật ấn mang theo khí thế mênh mông vỗ xuống, nhắm hướng của Hỏa Vân thú mà phách đi.
Đám người đang vây công Hoả Vân thú có cảm giác không ổn, cả đám người liền dứt khoát rút lui, vừa tránh ra xa được một đoạn thì ai nấy đều trợn mắt nhìn một cái phật ấn Kim sắc đang ầm ầm đánh xuống Hỏa Vân thú. Một kích liền đem Hỏa Vân thú đánh lui.
" Tôn Tôn Giả xuất hiện rồi.." Có người thất thanh kêu lên.
" Cái gì? Là cường giả cấp bậc Tôn Giả… Lần này hay rồi, để xem đám người kia làm sao mà cướp đồ từ tay Tôn Giả.." Lại có người hưởng ứng hùa theo, bộ dáng có vẻ cười giễu cợt đám người vây công Hoả Vân thú cả ngày hôm nay.
" Ha ha cả đám người đánh lui đánh tới không làm gì được Hỏa Vân thú… Tôn Giả vừa ra tay liền có sự khác biệt…"
Trên bầu trời Tâm Vĩnh đứng bao phủ trong kim quang, hắn nhìn chằm chằm vào Hoả Vân thú như nhìn thấy món đồ ưa thích, hắn có vẻ rất thích lửa thì phải. Chỉ là một hành động này của hắn đã vô tình dẫn đến những đầu sỏ sau màn của các đại gia tộc, những người này đều đang núp trong bóng tối trực chờ thời cơ, đồng thời kìm hãm lẫn nhau, nhưng không ngờ lại đột nhiên lòi ra một tên hoà thượng trẻ tuổi có thực lực khủng bố như vậy…? Chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, khiến cho bọn họ buộc phải lộ diện.
Sau một lúc lại có sáu bảy bóng người bay vút lên không trung, những người này khí tức của mỗi người đều tỏa ra mênh mông cường đại, khí thế chèn ép bầu trời trong chốc lát cũng trở nên ngột ngạt.