Bốn người Tôn Dương xuyên qua không giáng mờ mịt, đến khi thấy lại ánh sáng thì đã đứng ở một nơi khác. Nơi này nhìn qua thì thấy có vẽ cực thanh tao ưu nhã, giống như một danh lam thắng cảnh yên tĩnh chứ không hề có chút gì nhìn ra đây lại chính là một Lăng Mộ cả.
Nơi bọn họ đứng là một bờ cát vàng, sau lưng bọn họ đỗ lui là một rừng trúc xanh um tươi tốt, không khí nơi này hoà với gió nhẹ làm cho người hít vào cảm giác tinh thần rất sản khoái và thoải mái. Trước mặt bọn họ thì là một biển nước trong vắt màu xanh lá cây, bên ngoài biển, có những ngọn tiểu sơn từ dưới nước trồi thẳng lên dựng đứng.
Những ngọn tiểu sơn này kích cỡ lớn nhỉ có đủ, cao thấp không đồng đều ( Đại khái như là vịnh Hạ Long a) và dường như vị trí sắp xếp của chúng cũng không phải là do người cố ý tạo ra, mà có vẽ giống như tự nhiên mà hình thành hơn.
Bốn người quan sát quanh khung cảnh nơi này, ai nấy cũng đều tặc lưỡi cảm thán vẽ đẹp của thiên nhiên nơi này thật quá hoàn hảo. Nhất là Phan Thanh Xương hắn nhìn quanh khắp mọi nơi rồi trong miệng lẩm bẩm “ Thật không thua Vịnh Hạ Long tí nào “
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, phía xa tít bên ngoài đầm nước có thể thấy các toà Thiên Môn bay lơ lững trên không trung xếp thành một vòng tròn quấn quanh một ngọn núi lớn, tất cả Tổng cộng 18 cái mỗi cái đều giống nhau như đúc. Bốn người nhìn lại kỉ càng thì thấy, vị trí các toà Thiên Môn này liên tục biến ảo, hoàn đổi vị trí cho nhau.
Tôn Dương là người có ít kinh nghiệm nhất, bởi vì từ khi xuất đạo đến nay. Hắn luôn gặp đủ mọi phiền phức, nên không có thời giang rảnh rỗi nào để nghiên cứu về những thứ như là trận Pháp này, vì vậy hắn quan sát một hồi rồi là người đầu tiên đưa ra cấu hỏi.
- -- Những thứ này rốt cuộc là gì đây? Được bày bố như vậy nhìn có vẽ giống như một loại trận Pháp a…!
- --- Đúng vậy, ta cũng thấy vậy… Nên cẩn thận một chút, những thứ trong Lăng Mộ này tuy đẹp đẽ nhưng có thể sẽ ẩn chứa nguy cơ trùng trùng… Vì vậy chúng ta cứ ở đây quan sát, đợi xem những tên kia leo lên đó xem thế nào đã…! Sùng Văn ánh mắt thâm thúy nhìn lên những toà Thiên Môn kia nói.
- -- n, ta cũng không am hiểu về trận Pháp cho lắm… Vậy thì cứ xem thế nào đã..! Phan Thanh Xương cũng lên tiếng nói.
Cẩm Linh đứng cạnh Tôn Dương cũng bỉu môi, nàng không biết là vô tình hay cố ý, dửng dưng lại mở miệng nói một câu “ đây lẽ nào là Thiên Môn Trận “ Nàng đối với những thứ này cũng hoàn toàn mờ mịt không biết gì chỉ là lúc ở trong gia tộc dường như là đã có nghe qua.
- -- Thiên Môn Trận… Nàng biết loại trận pháp này sao? Tôn Dương nghe Cẩm Linh nói thì kinh ngạc hỏi.
- -- Ta không biết, chỉ là có nghe qua thôi… Loại trận pháp này rất đặc biệt, tác dụng lớn nhất là dùng để đánh lạc hướng và che đậy một thứ gì đó, mà người sữ dụng muốn dấu… Ngoài ra còn có thể tự tụ tập linh khí thiên đia, tạo ra dị thú bảo hộ, đứng canh trên các toà Thiên Môn…! Cẩm Linh nghiêng đầu như vừa suy nghĩ vừa nói.
- -- Ách, lợi hại vậy sao? Vậy làm cách nào để phá giải? Sùng Văn nghe cô nàng này nói thì cũng kinh ngạc, rồi hỏi lại.
- -- Ta không biết làm cách nào phá giải… Ta chỉ nghe nói vậy thôi…! Cẩm Linh lắc đầu nói
Trong lúc này, bốn người đều đã yên lặng chờ đợi quan sát đám người đang tiến ra xa kia, thì bất chợt từ trong đám người có ba người đang bay dẫn đầu “ tủm tủm tủm “ lần lượt nối đuôi nhau rơi xuống nước. Từ dưới nước lại quỷ dị đột nhiên ầm ầm dậy sóng, năm cái mồm to lớn hàm răng sắt nhọn ngoi lên tranh nhau táp thẳng vào ba người đang rơi xuống kia, không giang phía trước lại hiện ra một tầng kết giới, hình thành ba chữ to lớn “ Cấm Phi Hành “
Đám người còn lại, thấy một màn này thì mặt mày tái nhợt, vội vàng giảm tốc độ tối đa, như một chiếc máy bay đang bay với tốc độ cao, thì đột nhiên giảm tốc thắng lại đột ngột, làm thân hình lia đi đến gần sát với tần kết giới trong gan tất. Nhưng vẫn còn chưa chạm vào, nguyên một đám thở phào một hơi rồi bay trở lại vào bờ.
Đám người Tôn Dương thấy cảnh này thì cũng liết mắt nhìn nhau, nhưng cũng không ai lên tiếng vẫn tiếp tục quan sát, có một đám ngu ngốc này đi trước tiên phong bọn hắn phải tranh thủ nhìn để tìm ra cách phá Trận.
Nguyên một đám người đứng trên bờ cát nhìn lại, tầng kết giới kia lại biến mất “ Lăng Mộ quả thật không đơn giản “ có người sợ hãi kêu lên.
- -- Nếu không được phi hành thì làm cách nào để đến được bên kia nhỉ…?
- -- Chắc chắn phải có cách nào đó…!
Một đám người bắt đầu ùng ùng bàn tàn với nhau, đang lúc tất cả còn đang cố gắng suy nghĩ tìm cách băng qua biển để ra đến chân ngọn núi lớn nhất kia. Bỗng dưng không gian trước mặt biển trở nên văn vẹo, giống như bắt đầu tạo ra ảo cảnh, mọi người hoa mắt choáng váng trong chốc lát thì định thần lại. Liền thấy trước mặt có một nam tử anh tuấn phi phàm, trên người mặt một bộ y phục trắng tinh khôi, dáng người như một thư sinh, chân đang đạp trên một chiếc bè trúc, tiêu diêu tự tại du ngoạn sơn thủy, hưởng thụ phong cảnh hữu tình ở nơi này.
Nam tử cứ như vậy đứng trên chiếc bè lướt đi trên mặt biển, rồi đột nhiên chiếc bè lặng im dừng lại. Bạch y nam tử kia nhìn lướt qua toàn bộ người đứng trên bờ cát, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Tôn Dương, hắn mỉm cười gật đầu có vẽ như rất hài lòng “ tiểu bối không tệ, ta ở chủ điện đợi ngươi “ nói rồi thân ảnh hắn biến mất, không gian lại trở về như củ.
Tôn Dương đứng ngẩn người, hắn nhớ lại lời nói của nam tử lúc nãy rồi quay sang hỏi mấy người Sùng Văn “ vừa nãy các ngươi cũng thấy có phải không? Có phải hắn cũng nói như vậy với các ngươi không? “
- -- Ách… Tôn huynh, ngươi cũng phát hiện ra sao? Sùng Văn nói
- -- Cái thân ảnh lúc nãy rõ ráng là cố tình ám chỉ cho chúng ta cách băng qua biển, tât cả hết thảy đều có liên quan đến đám trúc đằng sau này… Hehe..! Phan Thanh Xương nghe vậy cũng sẵn miệng nói.
- -- n, ta cũng nghĩ vậy? Tôn Dương cảm thấy kì quái, hai người này không có nghe được lời nói của nam tử kia.
Trong lúc đám người Tôn Dương đang bàn bạc thì, phía bên rừng trúc đã loạn lên một mãnh rì rầm. Nguyên một đám người thi nhau chặt trúc, nhưng sự thật luôn không dễ dàng như họ tưởng, cả một khu rừng trúc này, cây nào cây nấy đều cứng như cương thiết. Những thanh đao bình thường chặt vào không tạo cho chúng lấy được một vết sướt, mà ngược lại còn chấn cho đao kiếm sức cui mẽ cọng.
Ai nấy nhìn cảnh này cũng đều buồn bực, cuối cùng đành phải lôi ra những binh khí mà họ cất dấu, thường ngày không nỡ đem ra sữ dụng nay đem ra làm tiều phu chặc trúc khiến cho một đám hận đến ngứa răng.
- -- Chúng ta cũng đi chặt trúc kết bè thôi..! Cẩm Linh cũng lấy ra thanh Tử kiếm đang chuẩn bị lao vào chặt trúc thì Sùng Văn lên tiếng.
- -- Không cần phải vội như vậy, chúng ta không cần bè cũng có thể qua được mà… Cứ để cho đám người kia tiên phong đi mở đường đi…!
- -- A, ngươi có cách sao? Cẩm Linh kinh ngạc hỏi.
- -- Cứ nghe ta là được…!
Sau nữa ngày, một đám người gian nan từ trong rừng trúc bò ra. Người nào người nấy đều mang thảm trạng te tua, Áo quần trên người đều rách tung toé không chịu nỗi, trên lưng còn ván bó lớn bó nhỏ trúc xanh. Trong vài giờ đồng hồ, trên bờ biển vui như trẩy hội, đám người dù nam hay nữ cũng đều ngồi banh chân chàng hãn mà kết bè, nhìn bộ dáng giống như một đám thiếu nữ đang ngồi dệt vãi, dũa neo, trông buồn cười không chịu nỗi.
Ba tên nam nhân như bọn Tôn Dương nhìn cảnh này cũng chỉ biết há to mồm “ Con mẹ nó… Ta cũng thật nể cái vị Thánh Hoàng Tần Viễn này… Cả cái trò quái đãng này mà cũng có thể ép một đám cường giả, cam tâm tình nguyện ngồi chăm chú mà làm được “ Phan Thanh Xương không nhịn được cảm thán khen ngợi một tiếng.
Vài giờ sau, trên bờ biển, những chiếc bè được kết xong xuôi, nhưng mà do vấn đề nghề nghiệp, hay còn gọi là không chuyên. Những sản phẩm của đám cường giả này làm ra cũng chỉ có thể gói gọn trong vài chữ để diễn tả “ tệ đến không thể tệ hơn được nữa “ có cái thì xiên qua xẹo về “ loại “ độ chắc chắn không cao… Có cái thì lỗ hở như thuyền thũng đáy “loại “ độ an toàn phiêu quá… Có cái thì ỏng ẹo lay qua lắc lại như răng rụng “ loại “ hàng kém chất lượng, không đủ tiêu chuẩn… Vv có rất nhiều rất nhiều và đa dạng, nhưng chỉ có không đến ba mươi cái là miễn cưỡng tạm dùng được và bắt đầu ra khơi.