Nhưng lúc này bốn người Tôn Dương như nhận ra điều gì đó, ánh mắt Sùng Văn loé lên nhìn Nhân Ngưu trước mặt, hắn lên tiếng nói “ Có gì đó không đúng, hình như khí tức này có chút không thích hợp…”
“ Không sai, Nhân Ngưu này vốn không có mạnh mẽ giống như lúc trước… Xem khí tức của nó hiện tại dường như chỉ mạnh hơn chúng ta một chút…” Tôn Dương cũng gật đầu đáp một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẽ kỳ quái khó hiểu.
Phan Thanh Xương thấy vậy cũng cười to “ Hahaha, đây đúng là chuyện tốt, xem ra lần này chúng ta có cơ hội lấy bảo vật rồi.
“ Đây có lẽ là thủ đoạn của vị Thánh Hoàng tiền bối kia, có lẽ ngài đã cố tình dùng phương pháp nào đó để áp chế thực lực của Linh Thú khiến cho nó tăng lên hoặc giảm xuống tùy theo thực lực của người tiến vào Lăng Mộ. “ Cẩm Linh cũng gật đầu đem suy luận của mình nói ra.
Tôn Dương cũng gật đầu đồng ý với cách nói này của Cẩm Linh, đây hoàn toàn là xác thực, bởi vì Chiến Cổ Hoang Nguyên này vốn không cho phép cường giả có thực lực vượt quá Vương cấp tiến vào. Mà lực lượng của Linh Thú thủ hộ thì lại quá mạnh, nếu Thánh Hoàng không muốn tuyệt học cả đời của mình bị thất lạc thì tất nhiên ngài buộc phải giảm sức mạnh của Linh Thú thủ hộ xuống vừa tầm với người khiêu chiến, còn có vượt qua được hay không thì còn phải xem vào bản lĩnh của người khiêu chiến.
“ Một khi đã như vậy, vậy thì chúng ta cùng lên… Trói con trâu này bỏ sang một bên, tốc chiến tốc thắng nếu không đợi những người khác tiến vào thì sẽ rất phiền phức a…” Tôn Dương ánh mắt sáng lên, giọng nói bá đạo như lúc trước, giống như đã chắc chắn là Nhân Ngưu nhất định sẽ bị trói lại quẳng sang một bên vậy. Mà hắn nghĩ như vậy cũng không có gì sai cả, với thực lực của hắn và Phan Thanh Xương, còn có Sùng Văn cộng thêm cả Đỗ Cẩm Linh thì muốn trói con trâu này lại là chuyện rất dễ dàng, bởi vì hiện tại Nhân Ngưu nhiều lắm thì thực lực cũng chỉ ngang với một cường giả Thiên Tướng cảnh trung kỳ, là hơn bọn hắn một cảnh giới và ba tiểu cảnh giới, nhưng như vậy lẽ nào bọn hắn lại sợ nó sao, đó là chuyện không có khả năng.
Nghe Tôn Dương nói, ba người còn lại gật đầu đồng ý “ Vậy thì chiến thôi. “ Dứt lời cả bốn người đồng thời phóng ra lực lượng của bản thân, chia ra bốn hướng mà lao đi. Nhân Ngưu bên này thấy bốn người động thân muốn công kích nó, nó tức giận gầm lên một tiếng rồi thân thể to lớn cũng lao lên hướng chỗ của Cẩm Linh mà công kích tới. Trong bốn người hiện tại thì thực lực của nàng là yếu nhất, chỉ có tu vi là Tam Linh cảnh sơ kỳ, còn chưa bước vào Địa Tướng cảnh nữa, Nhân Ngưu đương nhiên cũng nhận ra điểm này vì thế cho nên lựa chọn công kích đầu tiên của nó chính là nàng.
Hai người Sùng Văn và Phan Thanh Xương thấy Nhân Ngưu trực tiếp bỏ qua mình mà đi công kích Cẩm Linh thì sắc mặt đại biến, lập tức chuyển hướng muốn lao qua giúp nàng. Duy chỉ có Tôn Dương là vẫn dửng dưng không hề lo lắng cũng không hề có ý định giúp nàng, bởi vì hắn biết đó không phải là thực lực chân chính của Đỗ Cẩm Linh, tuy nàng chưa từng động thủ bày ra hết thực lực, nhưng Tôn Dương biết người như nàng nhất định có lá bài tẩy làm hậu đài, với lại lúc trước hắn mơ hồ cảm giác được từ trên người nàng như có như không một nguồn lực lượn giống như đang bị áp súc mà bành trướng vậy. Bây giờ nhân cơ hội này Tôn Dương cũng muốn xem xem nàng có thể bày ra thực lực chân chính hay không, vì thế hắn vẫn chỉ đứng ở vị trí của mình mà phát công kích hổ trợ.
Quả nhiên, đối mặt với Nhân Ngưu tuy thực lực đã bị phong toả ở cảnh giới Thiên Tướng, nhưng dù sao vẫn là rất mạnh mẽ nàng không dám lơ là, trong khi hai người Sùng Văn đang lao qua thì bất chợt dừng lại giữa chừng, chỉ thấy khí thế trên người Cẩm Linh trong nháy mắt tăng vọt, không ngừng kéo lên mạnh mẽ, trên tay nàng xuất ra một trường kiếm màu tím rồi hừ lạnh một tiếng khẽ quát “ Hừ, ngươi tưởng ta dễ bị bắt nạt lắm sao “ “ Lăng Hoa Tử Kiếm “ “ Đi “ trường kiếm run lên, đâm thẳng tới đầu quyền to lớn đang ầm ầm đánh tới của Nhân Ngưu, chỉ thấy trên thân kiếm nguyên lực màu tím lượn lờ quấn quanh, hoá thành những cánh hoa màu tím trông nhẹ nhàng mà sắc bén đến đáng sợ.
Tôn Dương nhìn một màn này nhịn không được mà chột dạ “ Quả nhiên nàng ta ẩn giấu thực lực, một chiêu này so với lúc trước khi đối phó với Cẩu Lang thì hoàn mỹ sắc bén và mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. “
Một quyền một kiếm va chạm nhau, năng lượng bùng nổ ầm ầm chấn động hư không, Nhân Ngưu hơi run cánh tay, nắm tay to lớn lắc qua lắc lại rồi yên lặng nhìn Cẩm Linh vừa bị kình lực đẩy lùi kia, hiển nhiên là sau va chạm nó đã biết nhân loại nhỏ bé xinh đẹp này cũng không phải dễ dàng để nó bắt nạt. “ Ô ô ô ô ô ô “ nó lại nộ hống lên một tiếng, vẫn tiếp tục phát động công kích nhằm hướng của Cẩm Linh mà đến.
Nhưng lần này có lẽ nó sẽ không được như ý, lần này khi nó còn chưa lao đến thì đã bị một thân ảnh vọt đến phía trước, tung người lên cao rồi mượn lực cầm cây búa lớn trên tay đập mạnh xuống trực diện đầu quyền “ Bang “ một tiếng sóng kình lực lần ra bốn phía chân cho hư không uốn lượn phát ra tiếng “ Vù Vù “ lần này Nhân Ngưu bị một búa đập xuống mạnh mẽ bức nó lùi lại phía sau. Tôn Dương đứng phía trước người Cẩm Linh cánh tay hơi run lên, hư ảnh chiến chùy trong tay cũng tiêu tán làm hắn lắc đầu cười khổ “ Quả nhiên không chịu nổi lực lượn quá mạnh, dù sao cũng là do năng lượng cấu thành, không thể phát huy hết lực lượng được.”
Nhân Ngưu bị đẩy lùi trong nháy mắt lại nộ hống mà vọt lên, căn bản là không cho Tôn Dương phòng bị, lại một quyền bạo phát, uy lực còn mạnh hơn nhiều lần so với trước, đương nhiên là nó muốn một đòn làm rụng Tôn Dương. Nhưng mà nó sẽ được như ý sao? Phan Thanh Xương từ bên góc trái phát động, một quyền kéo theo đầy dãy lôi điện ầm ầm phủ xuống đỉnh đầu của Nhân Ngưu. Sức mạnh tàn bạo tàn phá không gian, Nhân Ngưu cảm nhận được sự nguy hiểm trong một quyền này, nó lập tức trở mình nắm đấm cuồng bạo điên cuồng hướng về phía Phan Thanh Xương mà oánh đến, lại một lần nữa và chạm chấn động Nhân Ngưu lần này lại bị đẩy lùi về đồng thời trên thân thể nó bị Lôi điện bạo ngược cắt xé lộ ra các đường máu tí tách nhỏ xuống.
Nhân Ngưu nhìn huyết nhục trên người mình rơi xuống, thú tính cuồng dã lại một lần nữa kích phát điên cuồng, nó vừa nộ hống một tiếng chấn động, cái chân to lớn một bước dẫm ra, nền cầu lập tức chấn động mà run chuyển dữ dội. Ánh mắt vàng màu cổ đồng của nó phát ra quang mang dữ dội, hai chân thủ thế ý định đang muốn lao lên tiếp tục công kích thì thân hình nó chợt khựng lại, cả thân thể to lớn bất giác cứng đờ dữ nguyên tư thế đứng im tại chỗ không cách nào nhúc nhích được.
“ Kết thúc nó nhanh lên “ Ngay tại thời điểm Nhân Ngưu đang tiếp tục cuồng bạo, Sùng Văn đã nhận ra được dựa theo lực chiến của bọn hắn thể hiện ra thì thực lực của Nhân Ngưu này cũng không ngừng tăng lên, mỗi đòn về sau đều mạnh hơn đòn trước rất nhiều cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy mà hắn đã không đó dự mà thi triển ra Tù Lung Kiếm Pháp tạm trói chân Nhân Ngưu, đem nó đông cứng lại trong giây lát rồi ra hiệu cho mấy người Tôn Dương đồng thời công kích nó. Tuy nói bọn hắn có thể nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không phải vì vậy mà lơ là, đây là vì bọn hắn dưới trường hợp phối hợp với nhau mới có thể thắng, nếu đơn độc trực diện mà đánh thì dù có thắng thì bọn hắn cũng phải trả một cái giá thảm trọng. Lúc này trong lòng cả ba người đều đã hiểu lý do vì sao lúc trước Cẩm Linh dùng máu của mình khắc lên người họ để tạo đội, đó là bởi vì nàng đã biết trước những trường hợp này cho nên mới cố tình làm vậy, cô nàng thật ra cũng không hề đơn giản như vẻ hồ nháo hoạt bát mà bọn hắn từng nhìn thấy, ngược lại nếu như đúng việc thì tâm tư của nàng lại vô cùng cẩn thận và kín đáo.
Nghe Sùng Văn hô lên cả ba người cũng không chậm trể, chỉ thấy tử kiếm quang trong tay Cẩm Linh loé lên bay vút lên cao, toàn thân nàng trào ra huyền khì màu tím lạnh lẽo dày đặc làm cho nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống có xu thế muốn đông kết thành băng, theo tiếng hô của nàng “ Tử Cực Băng Phòng “ Thanh kiếm từ trên không trung dùng tốc độ quỷ dị cực nhanh đâm thẳng xuống phối hợp với hàng khí màu tím trên người nàng, mũi kiếm mạnh mẽ cắm xuống mặt nền đá trên cầu tạo ra chấn động run rẩy kịch liệt, theo mũi kiếm cắm xuống một trận hàng băng lan toả ra xung quanh, dùng tốc độ cực nhanh một đường băng với hàng loạt mũi băng phong nhọn hoắt từ dưới đất trồi lên “ Ầm Ầm “ lao thẳng về phía Nhân Ngưu mà kích tới, uy thế cực kỳ đáng sợ.
Bên này hai người Tôn Dương và Phan Thanh Xương cũng không chậm trể, Phan Thanh Xương tung người bay lên cao quanh thân hắn lôi điện quấn quanh chớp loé, cánh tay vung lên khẽ quát “ Vũ Thiên Lôi Động “ “ Sát cho ta “ nhất thời trong không gian cũng không ngừng vang lên tiếng sấm chớp “ Rầm Rầm “ từng tia Lôi quang dày đặc thay nhau rũ xuống nhắm hướng Nhân Ngưu mà oanh kích, lực bạo toạc mạnh mẽ phá hủy không gian xung quanh vang lên từng tiếng lách cách nghe rất chói tai.
Tôn Dương cũng tung người nhảy lên cao, trên tay cũng lại huyễn hoá ra một cây Búa lớn hướng thẳng lên trời, ánh mắt Tôn Dương cũng trở nên sắc lạnh, khắp người cũng mơ hồ tỏa ra một luồng bá khí như đang ngạo thị thiên hạ, âm thanh hắn trầm ổn hạ xuống “ Đạp Phá Tinh Vân thức thứ nhất Toái Phá Thiên Hạ “ khí thế ngạo thị phủ xuống tập trung lên người Nhân Ngưu đang dãy dụa kia, cả ba nguồn công kích mạnh mẽ ập đến, một búa này của Tôn Dương dáng xuống thiên địa như biến sắc, không gian run chuyển làm cho người sinh ra cảm giác như có đại nạn sắp lâm đầu.