" Hừ muốn giết ta vậy thì đến đây đi.."
" Nhân loại ngu ngốc, chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngông nghênh như vậy?" " Ba tên các ngươi đi hỗ trợ giết những kẻ còn lại, tiểu nhân loại này để ta giải quyết… " Tên U Linh Khô Mộc ra lệnh cho ba tên kia rời đi, bởi vì hắn nghĩ đối phó với một nhân loại cảnh giới yếu này thì chỉ cần một mình hắn là đủ.
" Ngươi tự tin nghĩ mình có thể cản được ta… Ha ha ha… Ngu ngốc…! Đợi cho ba tên kia rời đi, Tôn Dương trong lòng thở phào một hơi, nếu như cả bốn tên đó cùng xông lên thì bản thân hắn cũng khó lòng mà chống đỡ được, hai Thiên Tướng hậu kỳ, một Ma Pháp sư thất tinh trung kỳ, còn có tên Khô Mộc cảnh giới khẳng định là Thiên Tướng đại viên mãn hoặc là gần với Chân Vương cảnh, nếu thật sự phải đối đầu thì Tôn Dương sợ là không có bất kỳ phần thắng nào cả, nhưng vừa may là tên U Linh Khô Mộc này lại đột nhiên thay đổi ý định muốn chiến một mình nên để cho ba tên kia rời đi, như vậy thì tảng đá trong lòng Tôn Dương đã giảm nhẹ đi không ít.
Thế nhưng mặc dù là vậy thì Tôn Dương cũng không có ý định ở chỗ này dây dưa chiến đầu với U Linh Khô Mộc, việc hắn cần làm bây giờ là cấp tốc đi phá Tế Đàn, vì vậy hắn liền đưa ra quyết định mạo hiểm. Ở bên trong thân thể hắn Thần Phách đứng dậy đạp chân bước ra khỏi thân thể, trên người Thần Phách khải giáp màu vàng Kim chói loá đứng đối diện với U Linh Khô Mộc, còn Tôn Dương thì nhân cơ hội lập tức phóng đi hướng thẳng về phía Tế Đàn.
" Nhân loại ngươi đúng là xảo trá hơn ta nghĩ, chỉ có điều ngươi dùng linh hồn của mình đi chặn đường một U Linh thì đúng là quá ngu ngốc…" Nói rồi U Linh Khô Mộc lập tức vọt lên, ngón tay móc thành trảo như thói quen muốn cắt qua Thần Phách " Bang " U Linh Khô Mộc bị đánh ngược trở về, trên tay Thần Phách Tôn Dương lúc này đã huyễn hoá ra một cây búa lớn trực tiếp đập ra một búa đối cứng với một trảo của U Linh Khô Mộc.
" Ồ hồn lực thật mạnh, nhân loại từ khi nào lại có kẻ có thể tu luyện linh hồn đến loại trình độ này?" Đối cứng một chiêu với Thần Phách Tôn Dương tên U Linh Khô Mộc liền kinh dị thốt lên một tiếng. Nhưng không có ai trả lời hắn, Thần Phách vẫn đứng lặng yên bất động, chỉ cần Khô Mộc động thì nó sẽ động, ý niệm của Tôn Dương chính là để cho Thần Phách quấn lấy U Linh Khô Mộc kéo dài thời gian chứ không trực diện giao tranh với hắn, bởi vì nếu đấu về lâu dài chỉ sợ Thần Phách sẽ bại và tổn hại, một khi Thần Phách bị tổn hại thì Tôn Dương hắn cũng sẽ không được khá giả gì?
Tôn Dương hạ mình đạp chân trên tế đàn, bên trên tế đàn này là một bãi sân trống rỗng, hoàn toàn không có gì đặc biệt cả, chỉ có mỗi một cái cột đá đang trói lấy phân thân của Kiều Mộng Cầm và một cái hố lớn chừng bốn thước vuông. Nhưng lúc này từ trong cái hố đó đang không ngừng phun ra những dòng hắc khí tà ác, Tôn Dương dường như còn nghe thấy từ bên dưới cái hố đó dường như có tiếng gầm nhẹ của thứ gì đó, hắn hít sâu một hơi để mình thanh tĩnh lại, nhiệm vụ của hắn là lên đến nơi này để phá Tế Đàn, nhưng hiện tại hắn đang đạp chân lên Tế Đàn rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đột nhiên từ trong miệng hố bạo động, dường như có thứ gì đó đang phát ra hấp lực cường đại, đem toàn bộ linh khí dày đặc xung quanh hút vào, ngay cả bản thân Tôn Dương cũng không trụ nổi bị nguồn hấp lực này hút đi, khi hắn bị kéo đến gần miệng hố thì hắn bắt đầu có cảm giác toàn thân lạnh buốt, một cổ nguy hiểm từ trước đến nay chưa từng có đang bao trùm lên trái tim của hắn, thế nhưng dưới nguồn lực hút kinh khủng này hắn không có biện pháp nào để thoát ra. Ngay khi hắn bị kéo đến kề sát miệng hố, đang có dấu hiệu rơi xuống thì hắn lại đưa ra quyết định liều mạng.
Trong khoảnh khắc toàn thân rơi xuống đó, Tôn Dương cũng đồng thời buông tay, từ trên đầu năm ngón tay cấp tốc bắn ra vô số sợi tơ nhỏ hướng đến trụ đá bên trên mà quấn vào, hắn bị rơi xuống chừng bốn mét thì dừng lại, bản thân treo lơ lửng giữa miệng hố, nhưng mà cái lực hút kinh khủng kia vẫn còn. Tôn Dương cố dùng hết sức hai tay nắm chặt vào những sợi tơ của mình, một mặt lại phải chống cự với nguồn hấp lực đáng sợ kia, với tình huống của Tôn Dương hắn hiện thì có thể nói là tính mạng ngàn cân treo sợi tơ.
Chỉ có điều hắn cũng không phải là người gan nhỏ, bản thân hiện tại bị treo nơi này xuống thì chắc chắn không thể xuống, nhưng mà muốn leo lên thì cũng cực kỳ khó khăn, vì vậy cho nên hắn thầm nghĩ trong lòng " Bà mẹ nó… Tế Đàn còn chưa sờ đến được lại bị cái thứ quái gì hút vào cái hố chết dẫm này…? Không được, ta phải nhìn xem thử bên dưới là thứ quỷ quái gì? Lỡ đâu có chết thì cũng minh bạch được nguyên nhân…" Nói là làm ngay, hai tay hắn càng dùng thêm lực bấu chặt vào những sợi tơ, đầu thì ngoảnh lại nhìn xuống bên dưới xem dưới đó là vật gì?
Không nhìn thì thôi nhưng khi nhìn thấy rồi lại khiến hắn kinh hồn đến tóc gáy dựng ngược, chỉ thấy bên dưới cách vị trí của hắn không xa đang treo lơ lửng một viên ngọc màu xanh đen lớn bằng hai ngón tay, chính là viên ngọc này đang tỏa ra hấp lực khủng bố hút hết toàn bộ lượng linh khí khổng lồ vào bên trong, nhưng đây cũng không phải là điều làm cho Tôn Dương sợ hãi nhất, thứ làm cho hắn kinh dị nhất đó là ở phía sâu bên dưới miệng hố là một màu đỏ thẫm, vừa giống màu dung nhan vừa giống màu máu.
Ngay tại bên dưới đó có một con mắt khổng lồ đang thông qua cái hố này mà nhìn chằm chằm vào Tôn Dương, thỉnh thoảng nó còn phát ra tiếng khẹt khẹt như đang cười quái dị.
" Tiểu nhân loại hèn mọn, ngươi thật to gan… Lại dám phá Tế Đàn ngăn cản bổn Thần hồi sinh… Hừ…" Tôn Dương nhìn thấy thứ bên dưới miệng hố, mặt dù hắn có cảm giác nguy cơ sinh tử đang đến rất gần với mình, thế nhưng tâm tính cứng cỏi không cho phép hắn vì sợ hãi mà mất đi lý trí, hắn cố định thần trấn tĩnh lại bản thân. Nhưng vừa mới ổn định lại được một chút thì hắn lại nghe một giọng nói giống như vang lên từ địa ngục, cái âm thanh này giống như m Ba trực tiếp đánh thẳng vào trong đầu Tôn Dương khiến hắn nổi lên một trận đau đớn gần như muốn mất đi ý thức, đôi tay đang nắm những sợi tơ đang có dầu hiệu buông lỏng ra thì bất chợt hắn lại nắm chặt lại. Từ trong đôi mắt của hắn lúc này đã trở nên đỏ ngầu chảy xuống hai dòng máu tươi.
" Ồ vẫn còn trụ được, tiểu nhân loại này ý chí cũng thật mạnh khác thường đi, có thể sống sót dưới sóng âm lực của bổn Thần coi như ngươi cũng có chút bản lĩnh." Tiếng nói bên dưới lại vang lên, nhưng mà lúc này Tôn Dương như đã nửa tỉnh nửa mê, sóng âm vừa rồi quả thật đã công kích hắn quá mạnh, Thần dù sao cũng là Thần mặc dù chỉ là một Hư Ma Thần tồn tại dưới dạng hồn linh, nhưng mà những nhân vật cấp bậc này thủ đoạn giết người vô số kể, huống hồ Tôn Dương mới chỉ là một tiểu nhân vật còn không bằng một con kiến trong mắt những tồn tại đó, chỉ cần một lời nói mà đã làm cho Tôn Dương hắn suýt chút nữa thì mất mạng, cũng may trong khoảnh khắc vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời toàn lực vận khởi Yêu Huyễn Ma Đồng tập trung bảo về ý thức thì có lẽ hắn đã toi mạng thật rồi.
Mặc dù là vậy nhưng Yêu Huyễn Ma Đồng cũng không chống đỡ được bao lâu liền bị phá giải, vì vậy cho nên đôi mắt của hắn lúc này đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Ở bên trong thân thể Tôn Dương truyền đạt ý thức kêu gọi Thần Phách trở về bản thể, với tình hình hắn lúc này nếu như không có hồn lực chống đỡ chỉ sợ là sẽ không trụ được bao lâu. Thần Phách hiện ra, lại trở về ngồi phía trên Tinh Liên, chỉ có điều nhìn hình dáng nó lúc này đã mờ nhạt đi không ít, hiển nhiên là trong lúc cầm chân U Linh Khô Mộc nó đã bị tổn hại không ít hồn lực.
Hiện tại có Thần Phách ở trong thân thể chống đỡ, thương thế của hắn cũng được giảm nhẹ đi không rất nhiều, với lại Tinh Liên lúc này cũng đang cập tốc xoay chuyển phun ra linh khí tinh thuần để cho bản thân Tôn Dương trị liệu.
" Tôn Dương ngươi có làm sao không? Mau tĩnh lại, nhanh phá viên ngọc màu đen kia đi… Nó chính là vật dẫn câu thông với linh khí để cho Ma đầu hồi sinh đó…"
" A là, là giọng của Kiều Mộng Cầm… Viên ngọc màu đen, chính là viên ngọc nhỏ đó sao? Lực hút kinh khủng kia đã biến mất rồi, nhưng mà đầu mình, đầu mình đau quá…"
" Tôn Dương ngươi phải cố lên, nếu không thì sẽ không kịp nữa… Đợi đến lần hấp lực tiếp theo kết thúc thì Ma đầu sẽ được hồi sinh, đến lúc đó toàn bộ chúng ta sẽ đều phải chết… Phải chết... Phải chết..." m thanh giọng nói của Kiều Mộng Cầm lại một lần nữa vang lên, lần này Tôn Dương nghe được rõ ràng, nếu như thật sự để lần hấp lực tiếp theo kéo đến thì chỉ sợ là đã muộn.
Lúc này ngọn lửa trong thâm tâm hắn bắt đầu bùng cháy, ý chí của hắn đang vật dậy chống đỡ lấy tinh thần đang bị tổn hại của mình, hắn không muốn chết, hắn không thể chết, hắn còn phải sống, còn phải báo thù cho nên hắn không thể chết ở chỗ này được.
Tôn Dương đem một chút ý chí còn sót lại của mình thiêu đốt thành ý niệm cuối cùng, đó là hắn phải sống, nhất định phải sống sót, đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này, đôi mắt đỏ ngầu mở bừng ra, toàn thân hắn đồng thời cũng tỏa ra lực lượng mạnh mẽ, hai chân khẽ đạp vào hư không, cả thân hình hắn liền trực tiếp từ bên dưới miệng hố phóng lên cao đứng lơ lửng bên trên miệng hố trên tế đàn, ánh mắt đỏ sậm hờ hững nhìn xuống phía sâu bên dưới, âm thanh của hắn như tiếng chuông vang đi khắp nơi nói với Ma đầu bên dưới " Ta chỉ là một kẻ phàm nhân, Tạo hoá có mắt để cho ta nghịch thiên tu luyện… Ta còn có thù phải báo, ta còn có người mình cần phải bảo vệ… Vì vậy ta nhất định phải sống sót, cho nên ngươi không thể ra ngoài… Ta không cho phép ngươi ra ngoài… Không cho phép ngươi ra ngoài… ra ngoài…"