" Ha ha ha ha.. Quả nhiên là giống, rất giống. Tiểu thiếu chủ ngươi hẳn tên là Tôn Dương đi… " Lạc Bá cười to một tiếng vui mừng, nhưng mà hắn lại không để ý vì tiếng cười của hắn mang theo lực lượng âm ba khủng bố mà khiến cho không biết bao nhiêu người phải khổ sở.
" Lạc đại thúc, người cũng không cần phải khoa trương như thế đi, khí thế lớn như vậy là muốn làm rụng hết đám tiểu bối chúng ta sao? " Nguyệt Ly khuôn mặt bị đè nén trở nên đỏ lựng, nàng cắn răng hướng về phía Lạc Bá hô to, đây tự nhiên là nàng nhận ra người mới đến này. Không chỉ nàng, mà ngay cả Lưu Nhất Sinh và Tâm Vĩnh cũng nhận ra người đến, càng kinh hãi hơn là nghe Lạc Bá gọi Tôn Dương là thiếu chủ, lúc này cả ba người mới chợt nhận ra, cái nhân vật cuồng nhân khủng bố của Thái Thanh Sơn là họ Tôn, mà Lạc Bá chính là một trong tứ đại Thánh Thiền dưới tay người đó, thực lực đã đạt đến Hư Thần đại Viên mãn, chỉ thiếu một bước là sẽ đột phá Thứ Thần. Mà Tôn Dương cũng mang họ Tôn, lại bị Lạc Bá gọi là thiếu chủ, như vậy cũng không khó đoán.
Trong ba người ngoại trừ Nguyệt Ly đã từng hoài nghi về thân phận của Tôn Dương ra thì Lưu Nhất Sinh và Tâm Vĩnh có trăm ngàn lần cũng không ngờ Tôn Dương lại có thanh thế lớn đến trình độ này. Mà nhìn vẽ mặt của hắn lúc này có vẻ như hắn cũng mờ mịt không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra đây.
Nghe có người gọi tên mình, Lạc Bá cũng hơi ngạc nhiên nhìn qua. " Ồ nha đầu ngươi vì sao lại chạy loạn đến đây, còn có các ngươi nữa… " Nhận ra mấy người bên này, lúc này Lạc Bá mới để ý khí tức của mình, hắn cười cười rồi khí thế trên người thu liễm lại, lúc này vẻ mặt đám người mới giảng ra một chút nhẹ nhõm, đứng trước khí thế mạnh mẽ của Thần cảnh, quả thật bọn họ muốn hít thở cho thông thuận cũng khó.
" Này đợi đã, các ngươi biết người này. Hắn là ai? Vì sao biết tên ta.? " Tôn Dương cau mày nhìn ba người Nguyệt Ly hỏi, hắn có thể cảm nhận được người trước mặt này không hề có địch ý với mình, nhưng hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng.
" Ách cái này ta nghĩ tốt nhất là để Lạc Bá tự mình nói với ngươi thì hơn… Ta không có tư cách này… " Nguyệt Ly bĩu môi đáp.
" Thiếu chủ, là chủ nhân biết người còn sống cho nên đã sai ta đi tìm người… Có một số chuyện ta cũng không thể tùy tiện nói rõ, chủ nhân đã cố tình không nói cho người biết thì ta cũng không dám nhiều lời… "
" Chủ nhân, người mà tiền bối gọi là chủ nhân rốt cuộc là ai, có liên quan gì đến ta? " Tôn Dương vẫn mờ mịt chẳng hiểu đầu đuôi gì hỏi lại.
" Ài ta chỉ có thể nói, chủ nhân danh tự là Tôn Thiên Vũ, như vậy đã đủ để chứng minh rồi chứ…? Lạc Bá bất đắc dĩ nói.
Quả nhiên Tôn Dương vừa nghe xong thì cả người run rẩy, hai mắt trợn to lên như không dám tin. " Không không thể nào? Chắc là tiền bối đã nhầm lẫn, hoặc là người kia chỉ cùng tên với cha ta. Cha ta năm đó ở trong thảm hoạ thôn trang đã bị người giết chết rồi, không có khả năng còn sống… "
" Thiếu chủ không cần quá kích động, ta không có nhầm lẫn, chỉ dựa vào khuôn mặt này của ngươi ta cũng đã có thể chắc chắn tám phần rồi, người và chủ nhân gần như là giống nhau một dạng… Với lại trên đời này vốn dĩ đã không có tồn tại người có thể giết chủ nhân rồi… "
Tôn Dương nghe hắn nói như vậy thì cả người càng thêm cứng đờ, trong đầu lại hiện lên một mảnh ký ức hỗn loạn, cuối cùng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói. " Vậy bây giờ ông ấy đang ở đâu… "
Lạc Bá liếc nhìn sắc mặt Tôn Dương trong nháy mắt đã trở lại thanh tĩnh, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, sau ánh chuyển ánh mắt về phía Tôn Giả Diệt Nhân môn kia nói. " Ta giúp thiếu chủ giải quyết cái phiền toái này rồi tìm nơi nói chuyện… " Nói xong ngón tay hắn khẽ cong lại búng một cái, bên kia Tôn Giả của Diệt Nhân môn ngay cả hét cũng không kịp hét một tiếng, thân hình đã bạo liệt vỡ vụn tại chỗ, chết cũng không có mắt để mà nhắm.
Chỉ một cái búng tay, một cường giả Tôn Giả đỉnh phong cứ như vậy mà nổ nát, so với một con kiến còn chết dễ dàng hơn, làm cho toàn trường nhìn đến ai nấy đều phải ngoác mồm, tim đập chân run. Tôn Dương nhìn một màn này cũng là ngây ra như phỗng, một Tôn Giả đỉnh phong cứ như vậy bị giết chết, à không là bị búng chết, đây là cái dạng thực lực gì?
" Thiếu chủ, chúng ta đi được chưa? "
Tôn Dương đang định trả lời, lúc này lại đột nhiên từ vị trí của Viêm Khai vang lên một tiếng nổ mạnh, một tiếng thét dài đau đớn của hắn vang lên. " Aaaaaaa. " tất cả mọi người lập tức chú ý đến, quanh thân Viêm Khai lúc này đã bao phủ ánh lửa hừng hực thiêu đốt, cứ mỗi lần da hắn phập phồng đỏ lên là lại có một lượng hoả diễm bị cơ thể hắn hút vào, làm cho hắn đau đớn khó có thể nhịn mà tru lên từng trận.
" Ồ đây là nghi thức thức tỉnh huyết mạch của Viêm Thần Tộc, Viêm Thần hoả diễm thật bá đạo, tiểu tử kia ý chí cũng thật ngoan cường…" Lạc Bá nhìn Viêm Khai đang bị hoả diễm thiêu đốt trên cao cũng không khỏi cất tiếng khen ngợi.
" Tiền bối, có cách nào có thể giúp hắn hay không? " Tôn Dương nhìn trạng thái của Viêm Khai có chút lo lắng hỏi.
" Đó là nghi thức của Viêm Thần Tộc, bất cứ ai cũng không giúp được hắn, nghi thức một khi bắt đầu thì nhất định phải tự thân chống đỡ để hoàn thành, hoặc là thất bại rồi bị đốt thành tro bụi… Yên tâm đi, tiểu tử này đã đi đến bước cuối cùng rồi, thành bại lúc này phải xem vào ý chí của hắn… "
Tôn Dương cũng bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu nói tiếp. " Vậy thì phải xem vào hắn rồi, ta có thể làm bây giờ là giúp hắn hộ Pháp mà thôi.. "
Lạc Bá cũng gật đầu. " Vậy được, nhìn trên mặt mũi của Viêm Thần Tộc, ta thay bọn hắn nhìn xem tiểu tử này một chút… "
Nhìn xem một mình Viêm Khai lơ lửng trên cao, quanh thân hoả diễm đang không ngừng thiêu đốt, từng tiếng kêu la thảm thiết của hắn vẫn liên tục truyền ra, nhưng hắn vẫn không có ý định buông bỏ, vẫn như cũ tận lực muốn đem hoả diễm ương ngạnh kia thu hết vào người. Qua một lúc lâu sau bầu trời bỗng trở nên yên tĩnh xuống, nhiệt lượng đốt thương khung kinh khủng cũng vô tung vô ảnh biến mất, mọi thứ đều trở lại bình thường như trước, chỉ có dưới mặt đất là khói lửa ngập tràn, bốc lên từng trận. Lạc Bá mang theo Tôn Dương bay đến một mảnh địa phương, nơi này là bên ngoài bìa rừng của Lăng Sương thành, hai người đứng trước một cái hố lớn đã bị lửa nung đỏ ở nhiệt độ cao, đây chính là nơi ở một khắc vừa rồi Viêm Khai rơi xuống, chỉ trong chốc lát cũng có thêm vô số người kéo đến nơi này, trong đó khẩn cấp nhất tự nhiên chính là người của Viêm gia, còn những người khác cũng đồng dạng ý đồ muốn nhìn xem Viêm Khai rốt cuộc đã thành công hay thất bại, nếu là thành công thì từ nay, Viêm gia ở Lăng Sương thành sẽ chính thức quật khởi, còn thất bại thì cũng chỉ đành tiết thay cho một nhân tài kiệt xuất của Viêm gia.
Đứng trước miệng hố nóng rực như vừa bị thiên thạch rơi từ trên trời xuống này, ngoại trừ Lạc Bá và những cường giả Tôn Giả ra thì những người khác cơ hồ đều không chịu nổi sức nóng này, Lạc Bá đưa tay hướng miệng hố làm ra thế chụp, sau đó một cổ lực lượng vô hình đem Viêm Khai cả người đã cháy đen từ dưới hố lôi lên, hướng về phía người của Viêm gia đưa đến. " Các ngươi mang hắn về để cho hắn ang dưỡng một chút, vài ngày sau hắn tự nhiên sẽ trở lại bình thường như cũ… "
Cả đám người nhà Viêm gia nghe vậy thì mừng rỡ như điên, người này nói như vậy chứng tỏ Viêm Khai hắn đã thành công, cả đám người hướng Lạc Bá gật đầu lia lịa rồi vội vã mang Viêm Khai trở về. " Cha cha ôm Bảo Nhi… " Đúng lúc này Tôn Dương cũng đang định đi theo người Viêm gia trở về, đột nhiên giọng nói non nớt của Bảo Nhi vang lên, chân của hắn liền bị thân hình nhỏ bé của Bảo Nhi ôm lấy, ánh mắt trong vắt của cô bé nhìn hắn một cách đáng yêu. Tôn Dương cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ đành cười khổ cúi người đem cô nàng nhỏ này bế lên, làm cho Lạc Bá lại thêm một trận kinh ngạc. " Trở về rồi nói… " Tôn Dương chỉ nói một câu rồi cũng theo hướng Viêm gia trở về.