Sắc mặt của Trình Tự Cẩm đen như đáy nồi, hai mắt nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm con trai không hợp bát tự với anh, có phải gần đây không có thời gian quản anh không, càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng không để anh trong mắt?
Có phải nên chỉnh đốn không?
Nhưng Tiểu Dật Trần không sợ cha cậu chút nào, bởi vì cậu có mẹ, mẹ của cậu rất lợi hại, khi cậu ở dưới một đôi mắt sắc bén, nhưng cậu phát hiện, hình như cha cậu rất quan tâm mẹ của cậu.
Cho nên, cậu chính là cầm lông gà làm tên bắn.
"Tớ nói, anh Cẩm, đây chính là con của cậu?"
Dật Trần ngước mắt nhìn về phía người nói chuyện, mở trừng hai mắt hỏi: "Chú là ai?"
"Chú à, là bạn của cha cháu, gọi chú là chú Long là được rồi."
"A, chào chú Long."
"Thật biết nghe lời."
Một bên, sắc mặt của Trình Tự Cẩm đã đen đến không thể đen hơn. Nheo hai mắt lại cũng càng thâm trầm, tiểu tử này, xem ra cũng chỉ có sắc mặt không hoà nhã với anh.
Long Việt Trạch ngước mắt nhìn sắc mặt của Trình Tự Cẩm, cười nói: "Anh Cẩm, mặc dù bây giờ sắc mặt anh không phải rất tốt, nhưng vẫn chúc mừng anh, tìm Tô Nhan về, còn mang về một anh nho nhỏ."
Khi Trình Tự Cẩm nghe đến hai chữ Tô Nhan, rõ ràng vẻ mặt có dãn ra, khóe môi hình như cũng cong lên một đường cong.
Long Việt Trạch nhìn trong mắt, vỗ bờ vai của anh nói: "Chị em sẽ vui vẻ thay anh, dù sao, hạnh phúc lớn nhất của anh sẽ là hạnh phúc của chị ấy."
Rõ ràng, thân thể Trình Tự Cẩm cứng đờ, ánh mắt nhìn Tô Nhan chậm rãi đi tới, anh trầm giọng nói: "Là anh rất xin lỗi Tuyết Nhi, không thể tiếp tục tuân thủ hứa hẹn với cô ấy."
Long Việt Trạch chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Không có gì phải xin lỗi, anh chưa từng phụ chị của em, hạnh phúc đến không dễ, nắm chặt vào."
Tô Nhan từ từ đi tới, nhìn Long Việt Trạch càng cảm thấy quen thuộc, nhưng Long Việt Trạch chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Đã lâu không gặp."
Lúc này Tô Nhan mới nhớ tới anh là Long Việt Trạch em trai của Long Bội Tuyết.
"Đã lâu không gặp."
Hình như Long Việt Trạch sợ bọn họ lúng túng khẽ cười một tiếng nói: "Em còn có chuyện, hôm nay tới xem một chút, vậy thì em đi về trước." Nói xong, cúi đầu sờ sờ đầu Tiểu Dật Trần liền xoay người rời đi.
Tô Nhan đang nhìn bóng lưng Long Việt Trạch ngẩn người, vai liền bị người vỗ một cái.
"Hắc, tớ tìm cậu khắp nơi, cậu làm gì thế?"
Tô Nhan quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tiết Cầm Cầm, mà đứng ở bên cạnh cô ấy là Cố Nghị, đây là lần đầu tiên sau khi Tô Nhan trở về nhìn thấy Cố Nghị, thậm chí có chút hoảng hốt.
Đúng vậy, bọn họ ở cùng một chỗ.
Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi, có chút ý nghĩa.
"Mới vừa rồi đi vào phòng vệ sinh."
Tiết Cầm Cầm chỉ nhíu mày, kéo tay của cô nói: "Chúng em có chút việc, mấy người các anh đàn ông trò chuyện trước thôi."
Tiết Cầm Cầm nói qua liền kéo tay Tô Nhan rời đi, bản thân Tô Nhan còn có chút mê mang.
"Ôi? Cầm Cầm..."
Cố Nghị nhìn cô một cái, cuối cùng nhìn về phía Trình Tự Cẩm, lại rơi vào người của Tiểu Dật Trần, nhướng mày, sao đứa nhỏ này không ầm ĩ nhỉ?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa như một tiểu đại nhân.
"Của cậu?"
Trình Tự Cẩm liếc nhìn anh một cái trầm giọng nói: "Chẳng lẽ là của cậu?"
Cố Nghị chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Của tớ còn chưa lớn như vậy."
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, giọng nói hài hước của Quyền Hạ vang lên.
"Tớ nói hai người các cậu tốt như vậy sao? Bắt nạt tớ không có con phải hay không?" Quyền Hạ bưng một ly rượu đỏ đi tới nhìn hai người nói.
Hai người cũng là trăm miệng một lời nói: "Chính là bắt nạt cậu như thế nào? Cậu cũng sinh một đứa."
Quyền Hạ: "..." Nhìn chòng chọc vào hai người, sắc mặt có chút không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Dật Trần, nhíu mày nói.
"Cẩm, con trai của cậu giống cậu khi còn bé, thật là giống nhau như đúc, không hổ là cha con."
Nghe vậy, Tiểu Dật Trần nhíu mày nhỏ, len lén nhìn qua cha của mình, ừ, về sau khi lớn lên cậu sẽ có dáng vẻ này sao? Vậy thật là không tệ.
Được rồi, xem ra cho cậu gen tốt nhất.
"Cháu đi tìm bà nội." Nói xong, liền chạy ra.
Để lại ba người đàn ông bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Mà bên kia...
"Cầm Cầm, cậu làm sao vậy?"
Tiết Cầm Cầm nhìn một bên không có ai, khoa tay múa chân với Tô Nhan thủ thế "Hư" một tiếng.
"Cậu xem bên kia, có cảm thấy diện mạo cô gái kia rất quen thuộc không."
Tô Nhan nhìn về hướng Tiết Cầm Cầm chỉ, cũng nhìn thấy mặt mũi người phụ nữ, con ngươi co rụt lại, sắc mặt cũng có chút biến hóa.
Tiết Cầm Cầm nhìn sắc mặt Tô Nhan biến hóa, cũng biết mình đoán đúng.
"Nhan Nhan, có phải là cô ấy có bộ dạng rất giống người bạn gái đã qua đời của Trình Tự Cẩm?"
Đôi mắt Tô Nhan chăm chú nhìn chằm chằm cách đó không xa kéo một người đàn ông chuyện trò vui vẻ với người phụ nữ, là thật rất muốn, mặt mày này, đôi môi kia, duy nhất không giống cũng chỉ có mũi.
Tại sao có thể có người phụ nữ giống như vậy?
Không biết nếu như Trình Tự Cẩm gặp được, sẽ có phản ứng gì.
Tiết Cầm Cầm nhìn sắc mặt của Tô Nhan càng ngày càng khó coi, không khỏi cau mày lo lắng nói: "Này, cậu không sao chớ? Cậu làm sao vậy?"
Tô Nhan chỉ lắc đầu một cái, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt.
Tiết Cầm Cầm nhìn cô một hồi lâu mới lên tiếng: "Có phải cậu đang lo lắng không? Lo lắng người phụ nữ rất giống bạn gái của anh ấy xuất hiện, Trình Tự Cẩm sẽ xuất hiện biến hóa?"
Tô Nhan lại lắc đầu một cái, nhìn người phụ nữ cách đó không xa, gương mặt người con gái sâu trong trí nhớ chồng chéo lên, cô nhẹ giọng nói.
"Nếu quả như thật có phản ứng gì, đó chứng minh một chuyện, anh còn là yêu cô ấy."
"Cậu muốn làm gì?" Tiết Cầm Cầm nhìn gò má cô hỏi.
Tô Nhan chỉ khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Tiết Cầm Cầm nhẹ giọng nói: "Cầm Cầm, giúp tớ một việc, cậu biết, tớ không muốn một lần nữa làm kẻ ngu, thừa dịp bây giờ còn kịp."
Tiết Cầm Cầm nghe nói cau mày, nhìn cô tốt chốc lát mới hỏi: "Cậu thật quyết định phải làm như vậy?"
Tô Nhan nhìn người phụ nữ kia cùng người bên cạnh cô ấy nói cái gì, người đàn ông liền rời đi, hai mắt căng thẳng, giọng nói lạnh nhạt nói: "Ừ."
Tiết Cầm Cầm hít sâu một hơi, lúc này mới gật đầu nói: "Được."
Tiết Cầm Cầm một thân một mình trở lại hội trường, nhìn ba người đàn ông, mấp máy môi đỏ mọng nói: "Trình Tự Cẩm, vợ anh ở vườn hoa bảo anh đến."
Tiết Cầm Cầm tận lực để cho sắc mặt mình tự nhiên chút, mà Trình Tự Cẩm nghe được Tô Nhan gọi anh, căn bản cũng không hoài nghi gì, gật đầu một cái liền đi qua cô đi về phía hướng vườn hoa.
Tiết Cầm Cầm hiểu rõ đôi mày thanh tú nhíu lại, Trình Tự Cẩm, tính tôi cầu xin anh, lần này, đừng để cho Nhan Nhan thất vọng.
Cố Nghị nhìn vẻ mặt cô, hai mắt nhíu lại, ôm eo của cô nhỏ giọng nói: "Em làm gì vậy?"
Tiết Cầm Cầm sững sờ, ngước mắt nhìn Cố Nghị vừa liếc nhìn Quyền Hạ nói: "Em nhìn thấy một người phụ nữ, dung mạo rất giống Long Bội Tuyết."
Cố Nghị nghe nói cau mày, nhìn cô nhỏ giọng nói: "Tô Nhan muốn thử dò xét cậu ấy?"
"Thử dò xét thì như thế nào?"
Cố Nghị chỉ thở dài một tiếng nói: "Không có gì, em cũng đừng đi theo chăm lo mù quáng rồi, trong bụng còn có một đứa rồi,."
"Đúng, Cố phu nhân tương lai, em vẫn lại là chăm sóc tốt trong bụng em là được."
Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm tò mò nhìn hai người nói: "Chẳng lẽ anh không nghe thấy em nói cái gì sao? Em nhìn thấy một người rất giống Long Bội Tuyết, trừ mũi ngoài ý muốn, nhất định chính là một người."
Sau khi Tiết Cầm Cầm nói xong lời này, hình như lúc này hai người đàn ông này mới có chút phản ứng, liếc mắt nhìn nhau nói: "Ở đâu?"
"Vườn hoa."
Mà Tô Nhan đã sớm núp vào, nhìn Trình Tự Cẩm đi vào vườn hoa, đứng ở bên cửa sổ, núp ở trong rèm cửa sổ.
Trình Tự Cẩm nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện người anh muốn gặp, trầm giọng kêu một tiếng.
"Vợ?"
Mà người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng hình như dừng một chút, sau đó từ từ xoay người, nhìn thấy là Trình Tự Cẩm khóe môi khẽ nhếch lên, từ từ đi qua.
Trình Tự Cẩm nghe đến có tiếng bước chân đến gần, cho là Tô Nhan, khóe môi khẽ nâng lên, nhỏ giọng nói: "Em..."
Nhưng khi nhìn anh thấy người tới là ai, khóe môi mới vừa nâng lên hình như cứng ngắc xuống.
Mà Thạch Nhược Lan nhìn bộ dáng này của anh khẽ cười một tiếng nói: "Trình tổng, đã lâu không gặp, bốn năm rồi..."
Mi tâm của Trình Tự Cẩm lại khẽ nhíu lại, nhìn gương mặt trước mắt này, người phụ nữ này, người phụ nữ anh đã không nhớ nổi.
Mà Tô Nhan núp ở rèm cửa sổ sau khi nghe được người phụ nữ kia vừa mở miệng, sắc mặt trắng nhợt.
Họ biết nhau, đầu có một ánh sáng hiện lên, một cái ý nghĩ ở trong đầu của cô bắt đầu khuếch tán. Không đợi cô cẩn thận hiểu rõ ràng, giọng Trình Tự Cẩm trầm thấp liền vang lên.
"Không phải nói với cô, không nên xuất hiện ở chỗ này." Lúc này Trình Tự Cẩm đưa lưng về phía Tô Nhan, Tô Nhan không thấy rõ vẻ mặt anh lúc này như thế nào, nhưng tại sao, giọng nói của anh lạnh lùng như vậy?
"Trình tổng là nói cho tôi biết, tôi cũng đồng ý anh, nhưng là hôm nay là ngoại lệ, tôi và chồng tôi tham gia bữa tiệc này, vừa bắt đầu tôi cũng suy nghĩ, tôi không muốn tới, dù sao chúng ta đã từng quan hệ ấy như thế..."
"Nhưng, tôi cảm thấy được, tôi kết hôn, anh cũng kết hôn, có một số việc đã qua chính là đã qua, anh cứ nói đi Trình tổng?"
Trình Tự Cẩm cau mày nhìn cô, cuối cùng nhìn chung quanh một vòng trầm giọng nói: "Bốn năm trước đã trôi qua rồi, chỉ là tôi không muốn vợ của tôi có thêm hiểu lầm gì nữa, sự xuất hiện của cô sẽ làm cô ấy tổn thương, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy tổn thương, cho nên, Thạch tiểu thư phải rời khỏi thành phố X."
Thạch Nhược Lan chỉ nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Trình tổng, bốn năm trước ở khách sạn, hình như cũng là bởi vì vợ của anh vừa gọi điện tới đã đưa tôi đi, bốn năm sau tôi trở lại, hay là bởi vì vợ anh muốn đuổi tôi đi. Tôi muốn hỏi, tại sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Tự Cẩm âm trầm rất nhiều, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy thế nhưng một chút cũng không nghĩ tới Tuyết Nhi.
"Tôi không muốn ra tay với cô, cô nên biết."
Thạch Nhược Lan nhìn anh hồi lâu, nhìn trong mắt anh âm u, cuối cùng cười một tiếng nói: "Biết, tôi đương nhiên biết..."