Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dohuyenrua

Hô hấp của Tô Nhan bị ngăn cản, cau mày nhìn người đàn ông phía trên, trong mắt đều là sự phẫn nộ hung dữ, anh tức giận? Tức giận cái gì?

Xem ra, trở lại thật sự là một quyết định sai lầm, cô cho là bốn năm rồi, có một số việc sớm nên phai nhạt đi, bốn năm, bao nhiêu chữ quen thuộc và xa lạ, vẫn là cô nghĩ quá ngây thơ rồi sao?

Bốn năm, bốn năm làm sao giữa bọn họ không có một người nào, nếu như có thể phai nhạt, sớm đã phai nhạt rồi.

Bốn năm nay anh không buông bỏ việc tìm kiếm cô, đã vậy còn biết tin tức cô trở về rất nhanh.

Có lẽ là sự thiếu tập trung của cô, chọc cho Trình Tự Cẩm gần như nổi điên, nhìn ánh mắt mơ hồ bất định của cô, đôi tay giữ chặt đầu của cô liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Anh nhất định nhớ nhung đôi môi này muốn nổi điên, trong mơ, anh thường hôn cô giống như vậy, bây giờ, rốt cuộc hôn cô, nhưng lời nói từ cái miẹng này nói ra, thật sự không khiến cho người vui vẻ.

"Ừ ưmh ưmh..." Đôi mày thanh tú  của Tô Nhan  nhíu chặt lại, hình như có chút kinh ngạc, người đàn ông này đang làm gì?

Tô Nhan muốn tránh né anh hôn, nhưng không biết làm sao đầu của cô đã bị anh giữ cố định thật chặt, không chỗ có thể trốn.

"Ô ừ..." Tô Nhan đã là tức giận không thôi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể khép chặt hàm răng không để cho anh có cơ hội dùng, chủ yếu nhất là, nụ hôn của anh, vẫn sẽ làm tim cô đập nhanh.

Rung động như vậy khiến cho cô kinh hãi không thôi, cũng khủng hoảng không dứt, không sai, trước kia cô yêu người đàn ông này sâu đậm, nhưng bốn năm qua rồi, phần tình kia phần yêu kia, cô cho là sớm nên bị thời gian làm phai nhạt đi, thì ra là...

Cũng không phải...

Tô Nhan buồn bực ánh mắt trầm xuống, há mồm, để lưỡi dài của anh đưa vào, đang lúc này, cô không chút khách khí liền cắn, trong nháy mắt mùi máu tanh tràn ra giữa môi và lưỡi của hai người.

"Hừ..." Trình Tự Cẩm bị đau, mày khẽ nhúc nhích, một đôi mắt vốn là hưởng thụ mở ra, nhìn thấy là phía dưới ánh mắt lạnh lùng của người phía dưới, lòng không khỏi co rút đau đớn, còn đau hơn so với đầu lưỡi, có thể thấy được cô hạ miệng có bao nhiêu lực.

Bất đắc dĩ, rời khỏi miệng của cô, từ từ rời khỏi môi của cô, lúc này, cánh môi hai người cũng dính máu tươi, mặt của hai người đã đẹp, lúc này càng thêm lộng lẫy.

Tô Nhan thấy anh rời khỏi môi của mình, dùng sức đẩy, thân thể lăn một vòng ra khỏi dưới thân thể của anh, nằm ở giường vừa dùng lực xoa xoa máu của anh trên môi, tựa như lau tim mới đập nhanh.

Quay đầu lạnh lùng nhìn cô nằm ở trên giường, người đàn ông lại thâm sâu nhìn chằm chằm cô, mi tâm nhíu chặt.

"Đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ cong khoé môi lên, trầm giọng cười nhẹ nói: "Tại sao trở về?"

Tô Nhan sững sờ, nhìn khuôn mặt của anh, khẽ nhếch  khóe môi, nụ cười không giảm, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm của cô cũng lạnh lẽo mười phần, một chút ý cười cũng không có.

Tầm mắt khẽ dời đi, môi đỏ mọng mấp máy giống như có bất đắc dĩ nói: "Vạn bất đắc dĩ (*)."

(*) Buộc lòng phải làm vậy. 

"Vạn bất đắc dĩ?" Trình Tự Cẩm chậm rãi ngồi dậy, ngồi ở bên giường, ánh mắt sắc bén giống như báo săn, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình.

"Đã trở về, sẽ không có cơ hội rời đi."

Tô Nhan nghe vậy, chỉ cau mày, môi đỏ mọng mím chặt, không muốn thảo luận đề tài này với anh, huống chi, chân dài ở trên người của cô, nếu cô muốn đi, anh còn có thể ngăn hay sao?

"Chúng ta đã ly hôn."

Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm, ánh mắt thâm thúy như đầm đen nhìn chằm chằm cô, cười tà một tiếng nói: "Ly hôn? Lúc nào? Tên của em vẫn còn ở hộ khẩu của tôi, cần tôi chứng minh cho em xem sao?"

Hình như Tô Nhan không bất người anh sẽ nói như vậy chút nào, nhưng cô đã nghĩ xong đường lui, quay đầu nhìn đôi mắt đen thâm thúy của anh, thản nhiên nói.

"Coi như bây giờ là vậy, rất nhanh sẽ không phải, nếu tôi đã trở về, vậy thì tìm một thời gian giải quyết thủ tục li hôn, ban đầu phần băng ghi hình kia tôi tin tất cả mọi người thấy được, đây chính là truyền hình trực tiếp, coi như anh ở đây có thể nhịn, hiện trường truyền hình trực tiếp cũng sẽ không biến mất, căn cứ phần băng ghi hình kia, còn có chứng cớ thời gian bốn năm tôi đi, tôi muốn yêu cầu ly hôn, anh không có phần thắng, Trình tổng, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán(*)."

(*) đến trong tốt đẹp, ra đi trong êm thấm. 

Gương mặt Trình Tự Cẩm có chút mơ hồ, đứng lên chậm rãi đi về phía cô, Tô Nhan thấy anh đi về phía cô, thân thể có chút căng thẳng, nhưng không có động tác, bởi vì cô cảm thấy, quá khứ lâu như vậy, cô không nên sợ anh như bốn năm trước.

Cô đã trở nên dũng cảm, nghĩ như vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ lạnh lùng, nhìn anh đứng ở trước mặt cô, nâng tầm mắt lên nhìn anh.

Trình Tự Cẩm nhìn  khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi lâu, cười trầm một tiếng nói: "Bốn năm không gặp, em lại có tiến bộ."

Tô Nhan chỉ là cười nhạt một tiếng mà nói: "Nhận khích lệ, ngược lại da mặt Trình tổng càng ngày càng dày."

Trình Tự Cẩm không giận dữ cười, không phải là không giận, mà là tức giận quá mức, lại cười ra ngoài.

"Tô Nhan, đừng có nói cho sướng miệng, lần này, sẽ không cho em né ra."

Tô Nhan chán ghét anh, có thể nói quả thực là hận chết bộ dạng nắm giữ tất cả này của anh, bộ dạng cái gì ở đây đều trong lòng bàn tay của anh, như vậy sẽ làm người khác cảm thấy, không trốn thoát lòng bàn tay của anh, là chim nhỏ trong lòng bàn tay anh.

Sắc mặt không khỏi lạnh xuống, môi đỏ mọng vẽ ra độ cong trào phúng, "Trình tổng, có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức đó chính là tự phụ rồi, bốn năm trước tôi có thể rời đi, bây giờ, tôi có thể rời đi như cũ, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, phiền anh đi ra ngoài."

Trình Tự Cẩm không buồn bực bởi vì lời cô nói, bàn tay chỉ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Tô Nhan theo bản năng muốn né tránh, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh.

"Đừng động, nếu không, đêm nay tôi sẽ không đi."

Tô Nhan nghe vậy quả nhiên không có né tránh, còn hơn thật sự không rời đi, cô tình nguyện để cho anh sờ mặt.

Trình Tự Cẩm nhìn gương mặt Tô Nhan tâm bất cam tình bất nguyện, có chút chua xót, càng muốn cười khổ, cô không muốn gặp anh, nhưng cho dù không muốn gặp lại anh, anh cũng không thể buông cô ra nữa.

Bốn năm sai lầm ngu ngốc, bốn năm sau tuyệt đối không có khả năng tái phạm.

Ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong lòng, môi mỏng dính sát vào tai của cô, giọng nói trầm thấp lại tà mị, mười phần mê hoặc.

"Nhan Nhan, số mạng đã để cho chúng ta dây dưa, sao em lại né tránh? Chúng ta đã lãng phí hai lần bốn năm, tôi sẽ không lại cho em bốn năm."

Tô Nhan nghe nói, hoảng loạn trong nháy mắt, đợi cô phục hồi tinh thần lại, Trình Tự Cẩm đã khẽ hôn lên gò má của cô liền rời đi, đôi mắt Tô Nhan  chớp chớp nhìn bóng lưng anh rời đi.

Anh cứ đi như thế? Đúng không? Anh sẽ không tuỳ tiện như vậy...

Số mạng để cho bọn họ dây dưa sao?

Nhưng cô không tin số mệnh, cho tới bây giờ chỉ tin chính mình.

Tô Nhan nặng nề thở ra một hơi, ngã trên giường lớn, hình như trên chăn đơn còn dính hơi thở trên người của anh, đôi mày thanh tú nhíu lại, đứng dậy liền kéo chăn đơn xuống vào phòng vệ sinh.

Nghe hơi thở của anh, cô nhất định sẽ mất ngủ.

Mà sau Trình Tự Cẩm đi ra khỏi phòng, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lại lộ ra vui sướng, lấy điện thoại di động ra trầm giọng nói: "Tô Nhan trở lại, ở khách sạn Côn Luân, tìm người theo dõi cô ấy, nếu để cho cô ấy chạy, cậu cũng không cần trở lại."

Đầu kia, Hàn Lỗi lập tức kinh hãi, anh nghe thấy cái gì? Tô Nhan trở lại? Đang ở khách sạn Côn Luân?

Hàn Lỗi một phút cũng không dám trì hoãn, cầm điện thoại di động lên đến công ty.

Đại sự của trời cũng không bằng đại sự bây giờ, đây là đại sự hạnh phúc cả đời của đại tổng giám đốc nhà bọn họ.

Trình Tự Cẩm từ khách sạn ra ngoài, đứng ở cửa châm một điếu thuốc lá, vẫn chưa rời đi, mà Quyền Hạ đang muốn rời đi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện tại cửa, không khỏi cười khẽ một tiếng, rất tò mò mở cửa xe đi xuống xe, đi tới.

Đi tới bên cạnh anh, Quyền Hạ phát hiện hình như anh đang trầm tư, ngay cả anh đứng ở bên cạnh cũng không biết, Quyền Hạ lại một lần nữa  không ngưng cười.

"Ê, nghĩ gì thế?"

Trình Tự Cẩm ghé mắt nhìn anh một cái, vứt điếu thuốc lá trong tay, trầm giọng nói: "Cậu còn chưa đi?"

"Tớ không đi, chẳng qua ngược lại  tớ rất tò mò, làm sao cậu đi nhanh như vậy?" Quyền Hạ khẽ cười một tiếng, nhíu mày nhìn cậu ấy đều là nhạo báng, nhìn ra, người anh em này của anh tâm tình có chút phiền não, từ tần số cậu ấy hút thuốc cùng vẻ mặt đủ để nhìn ra.

"Hàn Lỗi còn chưa tới."

Quyền Hạ sững sờ, nhìn sườn mặt của anh, cũng không ở nhạo báng anh, lại thở dài một tiếng nói: "Anh em, nếu quả thật không muốn để cô ấy  rời đi, cậu sẽ phải nghĩ biện pháp khiến cô ấy ở lại, cam tâm tình nguyện ở lại, một người cường thủ hào đoạt sẽ chỉ làm người khác càng muốn cách xa cậu." Nói xong, Quyền Hạ còn vỗ vỗ bờ vai của anh.

Trình Tự Cẩm nghe nói, chỉ là quay đầu nhìn anh ấy, môi mỏng mím một hồi lâu, mới trầm giọng hỏi: "Phải làm sao?"

Nhưng Quyền Hạ chỉ nhướng mày cười một tiếng, chỉ chỉ đầu của anh trêu nói: "Trình tổng thông minh như vậy  đầu không nên chỉ biết làm ăn, tình yêu, chơi đùa cũng là chỉ số thông minh."

Quyền Hạ nói xong cũng khoác tay lên bả vai anh, khoát tay áo nói: "Được rồi, sẽ tìm người giúp cậu, tớ muốn đi trấn an tiểu bảo bối của tớ rồi, tớ đang lãng phí thời gian hẹn hò của tớ."

Trình Tự Cẩm trầm mắt, thủ đoạn và thông minh...

Rất nhanh, Hàn Lỗi liền chạy tới, còn mang theo vệ sĩ chuyên dụng của Trình Tự Cẩm.

"Trình tổng."

"Phòng 1011."

"Được, tôi biết rồi."

Trình Tự Cẩm nói xong cũng muốn rời khỏi, Hàn Lỗi có chút ngạc nhiên liền mở miệng dò hỏi: "Nhưng, Trình tổng, ngài phải đi đâu?" Đây chính là bà xã anh.

"Làm việc."

Khóe môi Hàn Lỗi căng ra, nhìn đại tổng giám đốc nhà anh rời đi.

Mà Tô Nhan không biết, Hàn lỗi đã vào ở đối diện với cô, mãi cho đến sáng sớm, bốn năm này cô có thói quen chạy bộ sáng sớm, lúc năm giờ, mở cửa phòng, đã nhìn thấy người đàn ông đối diện nhô đầu ra, hình như còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng khi Tô Nhan nhìn thấy cái đầu kia, sắc mặt liền lạnh xuống, mặt mũi cũng trầm xuống.

"Hàn Lỗi."

"À?" Hàn Lỗi mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tô Nhan, lập tức liền tỉnh táo lại.

"Phu, phu nhân..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK