Sau khi trở lại khu nhà Tô Nhan mới hiểu được, đóng gói cái gì, nhất đống quần áo lớn, đoán chừng cô cũng không mặc đến.
"Tôi không nói muốn những quần áo này."
Nhưng người ta căn bản không quan tâm cô, cởi áo khoác đi thẳng tới thư phòng (1) theo giọng nói trầm thấp.
(1) thư phòng: phòng sách, phòng làm việc
"Tôi có chút việc phải xử lí, em có thể nghỉ ngơi một chút."
Tô Nhan nhìn cửa phòng đóng lại, có chút bất lực nhìn về phía một đống lại một đống quần áo, thay đổi này thật là quá lớn, * mà thôi.
Chẳng qua *, quan hệ của hai người đã xảy ra cách nhau một trời một vực.
Có câu nói rất hay, là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi, hơn nữa, nếu trời cao chủ động bọn họ sẽ gặp nhau sau đó dây dưa không rõ, cũng không phải cô sẽ trốn tránh được.
Mà Tô Nhan lại hiểu rõ, bốn năm trước cô cũng đã không tránh khỏi...
Không phải không thừa nhận Trình Tự Cẩm nói một câu rất đúng, cuộc sống an nhàn bốn năm nay của cô là anh cho.
Không cần phải lo lắng học phí và cuộc sống của em trai, chỉ cần chăm sóc bản thân là được rồi.
Thư phòng, Trình Tự Cẩm cởi caravat nhìn Hàn Lỗi trong màn hình máy tính trầm giọng nói: "Xử lí xong?"
"Đúng vậy, đã xử lí xong, ngày mai tôi sẽ trở về."
Tô Nhan đi vào phòng ngủ, cảm giác một phút cũng không tiếp tục chờ được nữa, hình ảnh tối hôm qua giống như một đoạn phim chiếu lại không ngừng trong đầu cô.
Từ phòng khách một đường đến phòng ngủ, để cho cô không thể chấp nhận được, tối hôm qua làm sao cô mặc cho điều khiển như thế?
Nghĩ liền cáu giận chính mình không chịu được mỹ nam kế của anh, lên anh *. Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng khó chịu.
Phẫn hận xoay người thì thấy người đàn ông dựa ở cửa, điều này làm cho ngọn lửa giận thiêu đốt trong mắt cô rõ ràng rơi vào trong mắt của anh.
Tô Nhan nhìn anh lộ vẻ đẹp trai làm cho người ta không thể thối mặt ( nguyên văn là chân mặt), một ngọn lửa xông thẳng vào đầu, không khống chế trừng mắt liếc anh một cái muốn ra khỏi phòng ngủ rượu xông vào ôm lấy eo.
"Anh buông."
Trình Tự Cẩm xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại khẽ cười một tiếng: "Tức giận cái gì?"
Sau khi Tô Nhan nghe, ánh mắt giống như đao liền bắn về phía anh, lửa ở trong mắt thiêu đốt.
"Anh, anh buông."
Trình Tự Cẩm lại đứng thẳng người đóng cửa phòng ôm eo của cô thuận thế ngã vào chiếc giường bọn họ mới hoan ái tối hôm qua.
Tô Nhan cả kinh, hai tay cứng đờ đè ở chỗ ngực hai người, hai tròng mắt cũng đầy vẻ cảnh giác nhìn hắn.
"Anh, anh làm gì? Đứng lên, rất nặng."
"Vì sao tức giận? Không phải đã đồng ý với em sau này chỉ có một mình em? Hả?" Nói xong, lại xoa chóp mũi của cô ngắm nghía, một đôi mắt đen lại chăm chú nhìn chằm chằm mắt của cô.
Tô Nhan nhíu mày lại, nhìn cặp mắt đen như mực của anh, đây là một đôi mắt dễ dàng khiến cho người ta rơi vào tay giặc.
Ổn định nhịp tim không bị khống chế, ánh mắt khẽ nhìn qua một bên, ánh mắt tập trung ở một chỗ.
"Chỉ có một mình tôi?" Tô Nhan vừa mở miệng chính cô liền ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc, dường như không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra những lời này.
Vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, quả nhiên thấy ánh mắt của anh cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nở ra đỏ bừng, cặp mắt nhất thời không biết nhìn hướng nào.
"Vậy, cái đó ... Tôi, tôi..."
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, điều này làm cho khuôn mặt Tô Nhan đỏ đến lên trời, đành phải dùng sức đẩy anh ra.
"Anh, anh buông, để cho tôi đứng lên."
Trình Tự Cẩm nhìn mặt cô đỏ ửng, dường như cũng nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của cô tối hôm qua.
Ở * đang lúc bộc lộ ngượng ngùng tự nhiên và vẻ quyến rũ, đã làm cho anh không kiềm chế nổi, nhiệt tình đối với cô làm cho không thể nhận thu tự nhiên.
Nhìn, ánh mắt càng trầm lại, ánh mắt ở sâu trong gợn sóng lớn.