Gian nan đi tới phòng tắm, nhìn thấy chính mình trong kính dấu vết đầy người, khó chịu dời mắt nhìn quanh người.
Chờ cô đi ra từ trong phòng tắm, phát hiện đại * trên đã có một bộ quần áo, qua lấy mặc vào ra khỏi phòng. Đã thấy Trình Tự Cẩm đã ngồi trên bàn ăn.
Trên bàn ăn bày đầy bữa sáng đẹp đẽ.
"Lại đây ăn sáng."
Tô Nhan chặm rãi đi đến, bởi vì giữa hai chân chua xót làm cho cô bước đi rất cố sức, đôi mi thanh tú cũng chau chặt lại vào nhau, đi vài bước liền ngừng lại.
Trình Tự Cẩm thấy chỉ nhìn lướt qua hai chân của cô, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rối rắm, khoé môi khẽ nhếch lên, đứng dậy bế cô lên ngồi chỗ cuối bàn.
"A, anh làm gì?" Hiển nhiên, Tô Nhan bị kinh hãi, hai tay ôm cổ anh theo bản năng.
"Có thể đi được?"
"... ..."
Đặt cô ở trên ghế mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tối hôm qua hơi quá mức."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ, ngay cả tai cũng đỏ ửng, tối hôm qua quả thực rất điên cuồng, một lần lại một lần, từ lần đầu tiên đau đớn sau đó mỗi một lần, đều là đau cũng vui sướng.
" Hôm nay không cần đến quay phim, tôi đã thông báo qua, sau này chuyển đồ đến đây."
Tô Nhan nâng mắt nhìn anh, "Anh để cho tôi chuyển đến đây?"
Trình Tự Cẩm chỉ bưng cà phê lên nhìn cô một cái nói: " Thế nào có vấn đề?"
"Tôi ở chỗ tôi rất tốt, tôi không muốn chuyển."
"Thì bây giờ tiểu khu đó đã không thích hợp cho em ở lại, em phải hiểu được thân phận của em lúc này, cũng không phải người phụ nữ có thể đến chợ mua thức ăn."
"..." Tô Nhan còn muốn nói gì, chép miệng cũng không nói cái gì, quả thực, bây giờ tiểu khu kia thật sự không tốt lắm, bây giờ cô đã là nhân vật công chúng.
Trình Tự Cẩm thấy cô trầm mặc, chỉ biết cô đã cân nhắc qua lợi hại, để cà phê xuống nhíu mày nói: "Hôm nay thưởng cho em, muốn đi đâu, tôi đi cùng em."
Nghe vậy, Tô Nhan như nghe được chữ lạ, ngẩng đầu nhìn khoé môi mỉm cười của anh.
"Anh đi theo tôi?"
"Không muốn?"
Tô Nhan suy nghĩ lắc đầu nói: "Không có nơi muốn đi." Nếu có thể cô muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thân thể thật sự là vô cùng mệt mỏi.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một lát mới thấp giọng nói: "Đã như vậy, hôm nay chuyển đến đây."
"Không cần vội vã như vậy."
"Hôm nay tôi có thời gian, hay là em muốn thời gian quý báu này trôi qua?"
Nghe vậy, Tô Nhan vội vàng ăn hết miếng cháo nói: "Chuyển nhà."
Nhưng Tô Nhan hết ý kiến rồi, đã nói chuyển nhà, vì sao lại chuyển đến trung tâm thương mại?
"Đến đây làm gì?"
Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô bước vào thang máy khách quý VIP, tới lúc ra ngoài thang máy đã có nhân viên công tác chờ.
"Tổng giám đốc, ngài đã tới, có cần tôi lập tức thanh lọc nơi (1) này không?"
(1) nguyên văn là 清场, convert là thanh tràng. Có đại ý là bao, thuê tất chỗ đó, để cho mọi người ra khỏi chỗ đó.
"Không cần."
Lúc này Tô Nhan hiểu ra rồi, thương trường này của Trình Tự Cẩm, cô chỉ biết là cửa hàng gì đó đắt đỏ, nhưng không biết cửa hàng này cũng là anh.
Đi vào cửa hàng nữ, nhìn lướt qua quản lí cửa hàng thấp giọng nói: "Gọi cửa hàng trưởng đến đây."
"Vâng, tổng giám đốc." Quản lí cửa hàng chỉ lén nhìn qua Tô Nhan, mặc dù cô đeo kính râm, nhưng vẫn nhận ra, là một tiểu minh tinh mới nổi gần đây.
Nhưng tiểu minh tinh này thật sự có tài, vậy mà làm cho tổng giám đốc tự mình đưa đến đây, đương nhiên không dám chậm trễ.
Chỉ chốc lát, nữ trưởng cửa hàng đi theo sau quản lí chạy đến đây.
"Chào tổng giám đốc."
"Đưa cô ấy vào chọn vài bộ quần áo, từ trong ra ngoài." Nói xong liền buông tay nhỏ bé của Tô Nhan ra đi đến chỗ sô pha ngồi xuống.
"Tiểu thư, mời."