Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra gì rồi?
Bằng không sao cô ta lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt không thể giải thích được như thế?
"Bạch tiểu thư, tháng sau cô phải đến Mauritius để quay phim." Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh, nhẹ giọng nói.
Bạch Khuynh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Tô Nhan hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Mauritius?"
Tô Nhan gật đầu, nhìn lịch trình trong tay nói: "Đúng vậy, sau khi bộ phim này kết thúc, cô có hai ngày nghỉ ngơi, sau đó phải đi Mauritius, nếu cô cần thêm gì nữa thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị."
Bạch Khuynh lắng nghe, gật đầu một cái, nhìn móng tay mình với vẻ không yên lòng, nói: "Phải đi bao lâu?"
"Bảy này, là một quảng cáo quay trên bãi biển."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi không cần gì cả, nghĩ ra thì sẽ nói cho cô biết."
"Được, tôi biết rồi." Nói xong, Tô Nhan đóng tập tài liệu lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Khuynh vẫn đang nhìn mình, điều này càng khiến cho Tô Nhan thêm xác định suy nghĩ trong lòng, khóe miệng không khỏi co rút, cuối cùng vẫn không nói gì, bời vì có nói nhiều cũng vô ích.
"Vậy tôi đi trước."
Bạch Khuynh gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Tô Nhan đi khỏi, hai tròng mắt hơi híp lại, hai ngày nay cô đã tìm người theo dõi Tô Nhan, lại không phải hiện chút khả nghi nào, hơn nữa cô ta cũng không có tiếp xúc với ai, ngoại trừ một cô gái tên Tiết Cầm Cầm.
Nghĩ đến đây, Bạch Khuynh hơi cau mày, quay đầu nhìn mình trong gương, chẳng lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi, lời anh ấy nói trên xe hôm đó không phải nhằm vào những người khác, mà chỉ đơn thuần là cảnh cáo cô?
Hơn hai giờ, buổi quay phim hôm nay đã xong, Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan đang bận rộn, nhẹ giọng nói: "Cô xong việc thì về trước đi, tôi có chút việc."
Tô Nhan gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi."
Nhìn bóng lưng Bạch Khuynh rời đi, Tô Nhan thở dài một cái, cô có nên đi tìm một công việc khác hay không? Nếu quả thật muốn từ chức, phải đi đâu mới tìm được công việc có tiền lương cao đến vậy?
Còn phải cách xa cái vòng giải trí này nữa chứ?
Nửa giờ sau cô mới thu dọn xong hết mọi thứ, đeo cái bao đựng camera trên lưng, chậm rãi đi dạo trên đường.
Cô vẫn đang suy nghĩ mình có nên đổi việc hay không, bỗng một đôi giày da đập vào mắt khiến cô dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên.
"Phu nhân."
"..." Tô Nhan hơi sửng sờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, lại có chút không kịp phản ứng, anh ta gọi cô là gì?
"Anh..." Tô Nhan vươn ngón tay ra, chỉ vào mình.
Bạch Khuynh nhìn Tô Nhan gật đầu nói: "Phu nhân, mời lên xe, tổng giám đốc Trình đang chờ bên trong."
Mắt Tô Nhan dại ra, đầu bắt đầu đau nhức, nhìn xuyên qua vai anh ta quả nhiên thấy một chiếc xe vô cùng sang trọng và nổi bật đang đậu cách đó không xa, mí mắt giật giật mấy cái.
Đây chắc chắn là tai họa...
Cô hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hàn Lỗi, quả thật ông chủ thế nào thì nhân viên thế ấy mà.
"Ngại quá, tôi còn có việc, không thể đi được." Nói xong, cô vội đi lướt qua vai anh ta, nhưng lại bị chặn lại.
"Phu nhân, mời lên xe."
Tô Nhan có cảm giác như bị cái gì đó cắm vào cổ họng, nhìn chằm chằm anh ta, hai con mắt trừng đến sắp lồi cả ra ngoài, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn không chút thay đổi, nghiêm người đứng chặn trước mặt cô.
Cô cực kỳ tức giận, lại không cam lòng giậm chân, hung hăng nói: "Chưa từng nghe câu chó khôn không cản đường sao? Tôi không rãnh, anh tránh ra đi."
Hàn Lỗi vẫn lạnh mặt nhìn Tô Nhan đang giận đến sắp bốc khói, hơi cúi đầu nói: "Phu nhân, tôi khuyên cô vẫn nên nhanh chóng lên xe thì hơn, gần đây có rất nhiều ký giả, tôi nghĩ tổng giám đốc Trình chắc sẽ không để ý, phu nhân cô cũng..."
Quả nhiên, Hàn Lỗi còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Tô Nhan giận dữ đi về phía chiếc xe đang đậu ven đường, lúc đi lướt qua người Hàn Lỗi, cô còn nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ.
"Khốn khiếp."