Lông mày Tiết Cầm Cầm giương lên trào phúng nói: "Tôi còn tưởng rằng anh không còn nhớ rõ tôi rồi?"
"Vừa rồi Tiết tiểu thư có giới thiệu, làm sao có thể quên."
"..."
"Anh ..." Tiết Cầm Cầm nói, nhất thời mở to hai mắt nhìn, phát hiện người đàn ông này thật là đáng ghét.
" Cầm Cầm, buổi chiều cậu không có ca làm sao?" Đột nhiên Tô Nhan mở miệng nói.
Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua Tô Nhan, cuối cùng trừng mắt liếc người nào đó, nhìn đồng hồ nói: "Tớ đi trước đây, buổi tối cậu không cần gọi điện cho tớ."
"Ừ, tớ gọi người đưa cậu về?"
"Không cần, tớ tự mình đi xe là được rồi."
"Vậy cậu đi đường cẩn thận."
"Ừ." Trước khi đi Tiết Cầm Cầm còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trình Tự Cẩm mới rời đi.
Mà tầm mắt của Tô Nhan cũng nhìn theo người Tiết Cầm Cầm rời đi, cũng không dừng ở trên người đàn ông đối diện nửa giây đã xoay người rời đi.
Trình Tự Cẩm híp hai mắt nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi, khoé môi khẽ nhếch lên.
Xem nhẹ anh, dường như cũng là một loại cảm xúc của cô.
Tô Nhan đi vào toilet, nhìn chính mình trong gương, dùng nước lạnh rửa bàn tay ẩm ướt, thật ra vừa rồi cô khẩn trương, tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng tay cô đã đổ mồ hôi.
"Vù ..." Tô Nhan nâng mắt nhìn về phía gương, thở ra một hơi thật sâu, tay nhỏ bé đặt lên trên ngực của mình, hai mắt có chút thất thần trong nháy mắt.
Đây không phải là hiện tượng tốt, trước kia nhìn thấy Trình Tự Cẩm chỉ cảm thấy thật nhàm chán, không có càng nhàm chán, nhưng vừa rồi thấy bọn họ nắm tay đi tới, thế nhưng lòng của cô lại rầu rĩ, hơn nữa theo bản năng không muốn nhìn thấy anh.
Tô Nhan, Trình Tự Cẩm là người đàn ông cô không thể đụng vào, nếu làm diễn viên, vậy diễn tới cùng.
Hít mấy hơi thật sâu, bình phục một chút buồn bực trong lòng, lúc này mới xoay người đi ra toilet, thời điểm trở lại phòng nghỉ lại bị một sức mạnh kéo vào trong, nhanh đến nỗi tiếng hét chói tai của cô còn chưa ra khỏi cổ họng.
"A, anh..." Tô Nhan kinh hồn chưa bình tĩnh nhìn người đàn ông kéo cô vào, sắc mặt có chút tái nhợt trở thành đen.
"Anh có bệnh?" Không nhịn được hét lên với anh.
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến đổi, hai tròng mắt khẽ nheo lại, ngón tay thon dài nâng cằm của cô, khi chờ đợi quay phim tất nhiên Tô Nhan sẽ đi hoá trang.
Cổ trang (1) đơn giản, trang sức đơn giản, trang điểm đơn giản, che giấu nữ chủ trong phim thành một vai diễn nha hoàn trung thành. Cũng là một nhân vật quan trọng không thể thiếu.
(1) cổ trang: quần áo cổ, trang phục cổ, phục trang thời cổ
" Thế nào? Tưởng rằng vào cái vòng luẩn quẩn này, cánh đã cứng? Hả?"
Nghe vậy, Tô Nhan tức giận thân thể cứng đờ, hai tròng mắt hung hăng loé lên một cái, thậm chí có chút sững sờ nhìn hắn.
Hình như Trình Tự Cẩm lại một chút cũng không phát hiện ra thay đổi của cô, ngược lại ôm eo của cô, cọ vào cằm bóng loáng của cô, đầy hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm giọng nói.
" Ngoan một chút, đừng làm tôi tức giận."
Tô Nhan chớp chớp hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên tới gần này, mi tâm cau vào một chỗ, "Trình tổng, anh không ngại nói cho tôi biết một chút rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào? Tôi không đoán ra ý anh, cũng không có bản lĩnh đó."
Lông mày đẹp của Trình Tự Cẩm khẽ nhíu lại, khoé môi khẽ nhếch lên, bàn tay to ở trên eo cô nhẹ nhàng cọ xát, môi mỏng gần sát tai của cô thấp giọng ái * muội nói: "Tôi muốn cái gì em không biết sao?"
Khuôn mặt Tô Nhan có bớt chút giật mình, anh muốn cái gì? Cô có cái gì? Cũng chỉ có cơ thể này còn đáng giá.
Nếu anh muốn như vậy ...
"Được, tôi cho."
Rõ ràng, hình như Trình Tự Cẩm sững sờ, khẽ lùi từng bước, hai tròng mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, phát hiện ánh mắt của cô có chút xa xăm không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Buổi tối tôi cho người tới đón em." Sau khi nhìn chằm chằm cô một lát, xoa gò má của cô rồi xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ. Để lại một mình Tô Nhan.
Ps: Hôn mọi người, khi đếm ngược, hi vọng mọi người sẽ thích nội dung phía sau, mọi người không cần nôn nóng, phần sau sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật quan trọng, câu chuyện đã tiến vào quỹ đạo! Đề cử một chút truyện hoàn "*Hôn, bà xã dã man của tổng giám đốc" truyện không tồi!