Trình Tự Cẩm cảm nhận được cô khẩn trương, khẽ ghé mắt nhìn cô khẽ nói: “Khẩn trương như vậy còn muốn đoạt giải Ảnh hậu trên thảm đỏ?”
Tô Nhan kinh ngạc nhìn anh, “Làm sao anh biết em muốn đoạt giải Ảnh hậu?”
Trình Tự Cẩm chỉ ảm đạm cười nói khẽ: “Tất cả phụ nữ trong làng giải trí đều muốn làm Ảnh Hậu.”
Khoé môi Tô Nhan nhếch lên, giống như xác thực như vậy, có mấy người phụ nữ trong giới diễn viên nghệ sĩ không muốn làm Ảnh hậu.
“Một lát nữa thích gì thì kêu giá là được.”
Tô Nhan liếc anh một cái nhỏ nói thầm: “Em cũng không dám tuỳ tiện kêu lên, đoán chừng cũng là giá trên trời.”
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn cô cười cười.
“Trình tổng, đã lâu không gặp.” Đang nói, một tiếng của giọng nữ ôn nhu vang lên.
Tô Nhan cũng không lập tức quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn tiếng nói, chỉ là vốn nhìn lông mày Trình Tự Cẩm hơi khẽ động, ý cười khoé môi cũng không giảm.
Trình Tự Cẩm quay đầu trước nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tô Nhan.
“Trình tổng...”
“Thượng Quan Nhã Nhã tiểu thư, đã lâu không gặp.” Trình Tự Cẩm nhìn người trước mắt cao quý tao nhã thản nhiên nói.
“Trình tổng, hôm nay là cùng đến với Tô tiểu thư?” Thượng Quan Nhã Nhã cười nhìn về phía Tô Nhan nói khẽ.
Tô Nhan vừa nghe mình bị điểm danh, lúc này mới chậm rãi quăng ánh mắt qua nhìn, cảm giác thứ nhất là, một người phụ nữ cao quý tao nhã lại ôn nhu.
Trình Tự Cẩm chỉ ôm Tô Nhan trong lòng càng chặt, bộ dạng phục tùng nhìn cô nõi khẽ: “Bảo bối, Thượng Quan Nhã Nhã, thiên kim tập đoàn Đại Hoa.”
Tô Nhan bị anh kêu một tiếng bảo bối có chút thất thần, nhìn Thượng Quan Nhã Nhã cũng hơi đỏ mặt, gật đầu.
“Thượng Quan tiểu thư, xin chào.”
Ý cười ở khoé môi Thượng Quan Nhã Nhã không giảm, một đôi mắt bất động thanh sắc (rất bình tĩnh) đánh giá Tô Nhan từ đầu tới đuôi một lần, nhìn kiều diễm như lửa, lúc này xứng với bộ dạng thẹn thùng của cô ấy, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác hai tầng lửa và băng.
Làm cho ánh mắt của đàn ông không tự chủ rơi vào người cô ấy.
“Tô tiểu thư, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Nhan nghe nói chỉ nâng mắt nhìn cô ta một cái, chung quy cảm giác những lời này có nghĩa khác, hay là cô cảm giác sai rồi.
“Không dám.”
Thượng Quan Nhã Nhã chỉ khẽ cười một tiếng, tầm mắt rơi vào trên tuấn dung (mặt đẹp trai) của Trình Tự Cẩm, vừa rồi thấy một vẻ mặt đạm mạc của cô, nhìn xem hiện tại, nhìn người phụ nữ trong ngực anh, cả ánh mắt cũng đều mềm mại vài phần, khoé môi cũng khẽ cong lên.
Còn đây là đãi ngộ khác nhau, rất rõ ràng.
“Trình tổng, cha toi muốn nói đôi câu với anh, không biết anh có thời gian hay không?”
Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhã Nhã, lại nhìn Tô Nhan, nói khẽ: “Đi gặp mặt với anh?”
Tô Nhan chỉ lắc đầu nói: “Em không đi, em hơi đói, em qua bên kia ăn ít hoa quả, anh nói xong tới tìm em.”
Khoảnh khắc Trình Tự Cẩm nhìn cô, khoé môi nhếch lên, hôn vào má cô, dùng giọng hai người nghe được nói nhỏ: “Anh chưa từng có quan hệ với cô ấy.”
Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Tô Nhan khẽ nhíu lại, làm cho người ta một loại cảm giác đắc ý, nhìn mày Thượng Quan Nhã Nhã vừa động, nhưng cũng vẫn rất bình tĩnh.
“Trình tổng và Tô tiểu thư đúng là như sơn như keo, tách ra một lát cũng không nỡ, không biết khi nào thì hai vị truyền ra tin vui?”
Trình Tự Cẩm chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài mềm mại thay Tô Nhan, nói khẽ: “Bất cứ lúc nào, xem tâm tình cô ấy.”
Tô Nhan chỉ nhếch môi cười, liếc mắt nhìn anh, tin vui? Bốn năm trước bọn họ đã kết hôn được chứ?
Cho nên cô mới không sợ anh không cưới cô mà là chơi đùa cùng cô, lúc trước dũng cảm bước ra bước đầu tiên mơ tưởng muốn sống tốt với anh, chính là vì cô có lợi thế mà những người phụ nữ khác không có.
Đó chính là thứ các cô ấy tha thiết mơ ước, để ý nhất, muốn đạt được nhất, hôn nhân của anh!
“Được, anh đi đi, đừng làm cho người ta đợi lâu.”
“Một mình em đừng chạy loạn.”
“Ừ, em biết rõ.”
Lúc này Trình Tự Cẩm mới nhìn về phía Thượng Quan Nhã Nhã, “Nhã Nhã tiểu thư, mời.”
Thượng Quan Nhã Nhã ôn nhu cười, cánh tay loại trắng ngó sen đã muốn kéo anh, lại bị Trình Tự Cẩm rất bình tĩnh né tránh, một người phục vụ bê rượu trùng hợp đi qua bàn, trong nháy mắt cô ấy định kéo qua đây, lại bê một ly rượu đỏ, làm cho mỹ nhân ngượng tay làm thất bại rồi.
Thấy một màn như vậy làm Tô Nhan không nhịn được bật cười, lại không dám làm càn quá, giả bộ không phát hiện ra cái gì xoay người đi về phía khu đồ ăn, người nào đó coi như thức thời, điều này làm cho tâm tình cô không tệ.
Đi đến khu đồ ăn, Tô Nhan quét mắt mọt vòng, liền bắt đầu chọn món ăn chính mình thích ăn, cho tới bây giờ cô cũng không tận lực giảm béo, nên ăn ăn nên uống uống, cho dù là đi vào giới diễn viên nghệ sĩ cũng như vậy, bởi vì thể chất cô là cái loại kiểu như ăn hết không mập.
Điều này làm cho cô an ủi bội phần, không cần có thể rắn chắc, có thể tận tình hưởng thụ mỹ thực (thức ăn ngon).
Một bên ăn, một bên nhìn về phía Trình Tự Cẩm, chỉ thấy anh trao đổi với vài người, khoé môi nhếch một độ cong cười như không cười, nhìn như là đang mỉm cười, trên thực tế, cực kì đạm mạc.
Làm cho người ta có một loại cảm giác không có cách nào thân cận...
Nhưng, nếu ánh mắt cô không mù, một đôi mắt của cái người phụ nữ tên Thượng Quan Nhã Nhã kia gắt gao theo dõi người đàn ông nhà anh, lại vẫn không che dấu cô tâm tư ấy một chút nào, chẳng lẽ xem cô như chết hay sao?
Ngồi ở một bên, nâng cằm, vừa ăn một bên xem.
Lại không biết, có ánh mắt nhạt nhạt nhìn kỹ cô từ rất lâu.
“Trình tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con gái bảo bối của tôi lại thường xuyên nói đến anh, như thế nào, có thời gian có thể đến nhà tôi ngồi một chút, tâm sự thật tốt với con gái của tôi?” Nói chuyện là chủ tịch tập đoàn Đại Hoa.
Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhã Nhã, đối với tâm tư của người phụ nữ này anh vẫn rất rõ ràng, nếu trước đây, có lẽ còn có thể đụng một lần, bây giờ...
Ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ nâng cằm lên vẻ mặt nhàm chán này nọ ở khu đồ ăn, khoé môi nhếch lên.
“Rất xin lỗi, gần đây tôi muốn ở bên cạnh vị hôn thê của tôi, nếu tức giận, không gả cho tôi, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.”
Thượng Quan Nhã Nhã nghe nói, nhíu lông mày, nhìn thoáng qua Tô Nhan ăn này nọ cách đó không xa, cô ta thừa nhận là cô rất đẹp, nhưng chắc lẽ cô ta kém cô sao?
“Vị hôn thê? Hai người đính hôn rồi hả?”
Trình Tự Cẩm chỉ khẽ nhếch khoé môi một chút, vẫn chưa trả lời bất luận cái gì, không đính hôn, chỉ là kết hôn mà thôi.
Thượng Quan Nhã Nhã nhìn khoé môi anh nhếch lên cười, nhìn thoáng qua cha, cha cho cô ta một nét mặt.
“Trình tổng, tôi có chút chuyện đã sớm muốn nói với anh, thừa dịp hôm nay có cơ hội này tôi nói luôn.”
Trình Tự Cẩm nâng mắt, ánh mắt đạm mạc rõ ràng như thế, nhìn Thượng Quan Nhã Nhã thiếu chút nữa không nói ra gì, nhưng cô ta là ai vậy, cô ta là Thượng Quan Nhã Nhã, bốn chữ này trong mắt đàn ông biểu hiện cho cái gì?
Nữ thần, cao quý, tao nhã, quyền lực...
“Trình tổng, em ngưỡng mộ anh rất lâu, em thích anh, không biết anh có cho em cơ hội phát triển tiếp với anh không?”
Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi nặng nề cười một tiếng nói: “Thượng Quan tiểu thư, nếu là bạn bè, Trình tôi (1) vô cùng vinh hạnh, chỉ là nếu là cái khác, rất xin lỗi, vị kia nhà tôi là tiểu sư tử, tôi còn chưa muốn ngủ phòng khách.”
(1) Nguyên văn là Trình mỗ.
Sắc mặt Thượng Quan Nhã Nhã có phần không tốt, tuy bị cự tuyệt uyển chuyển, nhưng là lần đầu tiên, không khỏi phẫn nộ nhìn ra, ánh mắt nhìn Tô Nhan đang trực diện nhìn qua.
“Trình tổng, Tô tiểu thư là thiên kim nhà ai?”
“Cô ấy là cô nhi.” Lúc Trình Tự Cẩm nói những lời này, ánh mắt cũng đã dần dần nặng nề xuống.
Thượng Quan Nhã Nhã nghe nói cười nịnh một tiếng nói: “Cô nhi? Vậy thì nói cũng không phải thiên kim nhà ai, một diễn viên, cô ta như vậy xứng với anh sao?”
“Nhã Nhã...” Một bên, chỉ tịch Thượng Quan thấy sắc mặt Trình Tự Cẩm liên tục nặng nề hơn, sắc mặt có phần khẩn trương, kéo chính con gái mình quát.
“Cha, cha buông, con biết bản thân con đang làm cái gì, con nói không đúng sao? Một người không cha không mẹ không có bất kì bối cảnh gì, chỉ là một diễn viên, ai biết có phải gương mặt đã động tới dao không, cái loại phụ nữ này làm sao có thể xứng với anh?”
“Con...” Sắc mặt chủ tịch Thượng Quan có chút xanh xao.
Chỉ thấy Trình Tự Cẩm khẽ cười một tiếng, nhìn mặt Thượng Quan Nhã Nhã ghen tị có phần vặn vẹo, trong ánh mắt không che giấu chán ghét chút nào, giọng nói rét lạnh.
“Người đó không xứng? Cô sao?”
Thượng Quan Nhã Nhã nâng cằm lên, lắc đầu, vẻ mặt tự tin nhìn anh.
“Em không xứng sao?”
“Điểm nào cô xứng?” Nói xong, Trình Tự Cẩm lại đến gần cô ta một bước, thấp giọng bên tai cô ta: “Ít nhất tầng màng kia của cô ấy là do tôi phá, của cô? Ít nhất cũng phải đã được ngủ đàn ông hơn mười quốc gia, cô xách giày cho tôi cũng không xứng.”
Thượng Quan Nhã Nhã nghe nói, sắc mặt trắng bệch, không khỏi lùi về phía sau một bước, sắc mặt chấn kinh nhìn anh, vậy mà nhất thời kinh sợ không nói nên lời bất luận câu gì.
“Anh, anh...”
Chủ tịch Thượng Quan thấy thế, vội vàng nói: “Trình tổng, con gái không hiểu chuyện, lại vẫn mong đừng chấp nhặt với nó.”
Tuy nói nhà Thượng Quan cũng là danh môn quý tộc, nhưng từ khi nhà họ Trình xuất hiện thật sự là kém họ nhiều lắm, thiên hạ thành phố X này còn phải là do nhà họ Trình quyết định.
Mà Tô Nhan nhìn hai người không biết nói cái gì đó, đột nhiên, Trình Tự Cẩm đi đến gần, nói gì đó bên tai cô ta, trong lúc đó sắc mặt Thượng Quan Nhã Nhã không phải tốt lắm.
Tô Nhan nhíu mày lại, uống một ngụm nước trái cây, tò mò bọn họ đang nói cái gì.
Cũng không giống như là nói đùa, nhìn vẻ mặt hai cha con kia là biết.
Đang muốn đứng dậy đi qua đó, đã bị một người chặn, Tô Nhan nhìn qua, là một gương mặt thanh tú, càng chủ yếu là khuôn mặt này chính xác là đàn ông.
“ Tô Nhan?”
Tô Nhan nhìn gương mặt thanh tú của người đàn ông một bên mỉm cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, nhìn anh ta cười gật đầu.
“Là tôi, anh là?”
“Tôi tên là Long Việt Trạch, tôi là fan của cô, nhìn thấy cô, tôi rất vui.” Nói xong, thuận tiện vươn tay ra.
Tô Nhan nghe nói cũng vươn tay ra, nắm tay anh ta, đối đãi fan, cô luôn luôn nhiệt tình.