Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan nghe vậy chỉ quay đầu nhìn trình Tự Cẩm, đôi mi thanh tú ở dưới kính râm đã chau vào nhau.

"Không phải là muốn chuyển nhà, dẫn tôi tới đây làm gì?"

"Trong nhà trọ kia của em có cái gì cần chuyển? Ngoại trừ quần áo?" Trình Tự Cẩm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái.

Tô Nhan không nói gì, quả thực, ngoại trừ quần áo cô cần chuyển cái gì, khu nhà cao cấp xa hoa kia của anh cái gì cần cũng có, ngoại trừ quần áo cũng không thiếu cái gì.

Nghĩ, xoay người đã đi theo nữ cửa hàng trưởng đi vào.

Trình Tự Cẩm nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, khoé môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói: "Mang những trang phục kiểu dáng mới nhất lên."

Quản lí sửng sốt, nghe theo gật đầu nói: "Vâng tổng giám đốc."

Tô Nhan nghe nữ cửa hàng trưởng giới thiệu lại cho cô, có loại cảm giác bị theo dõi, rõ ràng không phải nguyên nhân này.

"Tiểu thư, đây là những kiểu dáng mới nhất của cửa hàng, làm thủ công rất đẹp."

Tô Nhan nhìn cái váy liền áo màu xanh lá cây này, quả thật rất được, nhưng nhìn giá một cái làm cho lòng của cô cũng run lên.

Mím môi nghĩ nói: "Chị chờ tôi một chút."

"Vâng."

Tô Nhan đi đến trước mặt Trình Tự Cẩm nhìn anh nói: "Tôi có rất nhiều quần áo, không cần mua thêm."

Trình Tự Cẩm ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói: "Em nói những thứ vải rách trước kia của em?"

Vải rách?

Khoé môi Tô Nhan hung hăng co vào cắn răng nói: "Tuy rằng không phải hàng hiệu, nhưng quần áo này cũng che thân thể được chứ? Cũng không phải vải rách."

Trình Tự Cẩm ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên lấy kính râm của cô xuống, nhìn đôi mắt sắp phun ra lửa của cô nhẹ giọng nói.

"Chẳng lẽ người phụ nữ của Trình Tự Cẩm tôi phải mặc vải rách này?"

"Đã nói, không phải vải rách, tuy rằng không phải hàng hiệu nhưng quần áo này cũng ..." Tô Nhan sắp phát điên.

"Không chọn sao? Cũng tốt."

"Tổng giám đốc, đều đã đóng gói rồi." Lúc này quản lí chạy tới cung kính nói.

Trình Tự Cẩm nhận lấy hoá đơn liền kí đại danh của chính mình xuống, sau đó khi Tô Nhan đang kinh ngạc đã kéo tay nhỏ bé của cô rời đi trước mắt bao người.

"Trình Tự Cẩm, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Trong lòng Tô Nhan có chút hoảng, nhìn bóng lưng dày rộng của anh nhẹ giọng nói.

"Được."

"Anh nghĩ như thế nào? Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta sao?" Tô Nhan rất muốn biết việc này, hơn nữa cô nhất định phải biết.

Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn cô hỏi ngược lại: "Em muốn công khai sao?"

Tô Nhan nhìn anh mím môi đỏ mọng nói: "Nếu tôi không muốn công khai thì sao?"

Trình Tự Cẩm chỉ nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt thâm trầm.

Tô Nhan nhìn hai tròng mắt thâm thuý của anh, cảm thấy có chút khẩn trương, tần suất loại cảm giác này xuất hiện ngày càng nhiều, cảm giác này thật sự không tốt.

Lại nghe thấy anh thấp giọng nói: "Tuỳ em."

Nghe vậy, Tô Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, bây giờ thân phận của cô lại càng không thích hợp công khai sự thật chuyện cô đã kết hôn, huống chi là với một người đàn ông như vậy.

Nếu quan hệ của bọn họ bị lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ lung lay toàn bộ X thị.

Cô cũng không muốn như vậy ...

"Nếu có thể, tôi muốn giấu diếm quan hệ của chúng ta."

Khoé môi Trình Tự Cẩm lại thản nhiên nhếch lên, không biết có phải là cô đã nhìn lầm hay không.

"Quan hệ vợ chồng?"

"Ừ."

"Có thể."

Chỉ là lúc này Tô Nhan không biết, nhất cử nhất động của bọn họ đã bị camera cách đó không xa chụp lại hết, càng không biết chờ đợi cô ngày mai là những lời đồn đại chuyện vô căn cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK