Mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa mới làm cho Tô Nhan hồi hồn lại, mới biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhanh chóng xoay người theo đã không thấy bóng dáng của anh.
Bên tai là câu nói kia của anh: buổi tối tôi cho người tới đón em.
Sau đó trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã trắng không còn chút máu, vịn vào mép bàn ngồi xuống, đầu ong ong.
Trời, cô vừa mới nói cái gì? Làm cái gì?
Quỷ ám rồi?
Tô Nhan đỡ trán mi tâm hung hăng cau vào một chỗ, vừa rồi không phải nói là muốn cách thật xa anh, sao vừa rồi lại dây dưa với nhau?
Hoặc có thể, giữa bọn họ vốn là sẽ dây dưa không dứt!
Đến quá trưa Tô Nhan có chút tâm thần không yên, tẩy trang đi vào phòng nghỉ thì nghe được giọng nói mềm mại của Tô Diệu Mạn.
"Được, vậy em tự về, ừ, Cẩm, tạm biệt."
Tô Nhan thả tay ngừng một chút, sắc mặt có chút không tốt, đã nghe thấy Tô Diệu Mạn nhẹ giọng nói: "Nhan Nhan, em đi đâu, chị cũng phải đi, tiễn em có được không?"
Tô Nhan quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệu Mạn, đáy lòng có chút hoảng sợ, đối với cô ấy và Bạch Khuynh hoàn toàn là hai loại tâm trạng.
Đối với người phụ nữ dịu dàng hào phóng này, chẳng biết tại sao, đáy lòng có có chút ...
"A? Không cần, có người tới đón em."
Tô Diệu Mạn nghe nói chỉ gật đầu nói: "Được, chị đi trước đây, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp." Tô Nhan nhìn bóng lưng Tô Diệu Mạn rời đi cười khẽ một tiếng, vỗ trán, đây là cái gì với cái gì? Nếu theo đạo lý mà nói, cô có cái gì phải sợ.
Người phụ nữ này mới là nhân vật hoảng sợ đi? Nói như thế nào bây giờ cô vẫn còn là người vợ hợp pháp của Trình tổng.
Một người vợ hợp pháp không ai biết ...
Bất đắc dĩ nhếch khoé môi, chuông điện thoại di động vang lên, mở ra vừa nhìn thấy thiếu chút nữa làm rơi di động trong tay xuống đất.
"Ra ngoài."
Đáy mắt Tô Nhan có chút kinh hoảng, năm chặt di động cắn cánh môi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc liền chạy trốn từ cửa sau, nhưng khi cô đi khỏi cửa sau không được vài bước thì sững sờ bất động ngay tại chỗ.
Nhìn chiếc xe thương vụ kia, lúc này Tô Nhan cảm thấy đất rung núi chuyển, chóng mặt một hồi, nếu có thể cô thật sự rất muốn ngất xỉu. Sắc mặt hoàn toàn trắng không còn chút máu.
Vì sao, lại ở chỗ này?
Hàn lỗi đứng ở bên cạnh xe nhìn Tô Nhan gật đầu nói: "Phu nhân."
Tô Nhan há miệng, muốn nói cái gì nhưng cái gì cũng không nói ra, cuối cùng nhìn cửa kính ở ghế phía sau xe từ từ hạ xuống, sắc mặt càng tái nhợt.
"Lên xe."
Tô Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cuối cùng vẫn đi từng bước đến, Hàn Lỗi mở cửa xe cho cô, mà cô cắn môi nhìn người đàn ông bên trong cố sức nói.
"Anh, tại sao anh lại ở đây?"
Trình Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn cô, híp hai tròng mắt thấp giọng nói: "Không lên xe là muốn chờ phóng viên chụp ảnh?"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan thay đổi, cô thiếu chút nữa đã quên, nơi này là nơi có nhiều phóng viên nhất, vội vàng cứng mặt nhỏ nhắn chui vào trong xe.
Xe lái đi rất xa, Tô Nhan cũng đứng ngồi không yên, vụng trộm quan sát vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, suy nghĩ một chút nói.
"Cái đó, buổi trưa hình như đầu tôi bị điên rồi, đã quên chuyện gì đã xảy ra, trong này ... Tại sao anh lại ở đây?"
Quả nhiên, hai tròng mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía cô, nhìn Tô Nhan giật mình, biểu cảm trên mặt thực là cứng ngắc.
" Không nhớ rõ?"
Tô Nhan nghe nói vội vàng gật đầu nói: "Ừ, ừ, hoàn toàn không nhớ rõ."
"Nhưng em nói buổi tối sẽ tiến hành thuần hoá tôi, còn muốn đánh bằng roi nhỏ giọt sáp cái gì với tôi ..."
Tô Nhan nghe vậy hai mắt mở thật lớn, vẻ mặt không thể tin, giọng nói cũng nâng cao vài phần.
"Anh nói dối, trước giờ tôi chưa từng nói như vậy! Anh đừng lừa tôi."