Lời phát biểu của Chúc Hồng Kỳ trên Đại hội thu hút sự chú ý của không ít người. Ngay cả Đỗ Long nghe cũng hiểu. Những người được rèn luyện trong chốn quan trường ra không có đạo lí nào là không hiểu. Chúc Hồng Kỳ đây là đang ngang nhiên đào góc tường của Phó Văn Ngọc mà.
Phó Văn Ngọc vốn là cán bộ từ thành phố Lỗ Tây mà ra, có sức ảnh hưởng khá lớn ở thành phố Lỗ Tây. Những người ở đây cũng rất quen Phó Văn Ngọc. Họ biết ông ta là người như thế nào, thậm chí còn biết rất nhiều bí mật có liên quan đến ông. Tình hình hiện giờ đã trở nên vô vọng, những người theo Phó Văn Ngọc cũng nên suy nghĩ kĩ càng tương lai của chính mình.
Không biết người khác nghĩ gì nhưng Đỗ Long đã có chủ ý. Hắn không có hứng đối với việc mình đứng ở phe nào, hắn chỉ biết là người phạm pháp thì nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Nhờ có sự nhúng tay của Lưu Hiểu Đan mà chuyện của Vương Hải Lượng đã được giải quyết một cách nhanh chóng. Nhưng dưới bàn tay che chở của Lưu Hiểu Đan, Phó Văn Ngọc khó mà bị pháp luật trừng trị. Nếu như hiện tại Chúc Hồng Kỳ cùng một phe mà đã động tay chân chỉnh Phó Văn Ngọc thì hắn cũng tặng Chúc Hồng Kỳ một đại lễ vậy.
Chúc Hồng Kỳ giữ lại rất nhiều người, gọi từng người một vào phòng làm việc nói chuyện riêng, thật vất vả mới đến lượt Đỗ Long. Chúc Hồng Kỳ quanh co lòng vòng muốn thám thính một chút tin tức về Phó Văn Ngọc từ Đỗ Long nhưng việc này lại khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu. Hắn không muốn làm người xấu ngay trước mặt nhưng hiện giờ hắn đang ở cùng Chúc Hồng Kỳ. Nếu như Chúc Hồng Kỳ có được tin tức bí mật nào đó, liệu có ai sẽ hoài nghi hắn không đây?
Đối mặt với sự thám thính của Chúc Hồng Kỳ, Đỗ Long đều lấy việc bản thân không hiểu tình hình làm cái cớ. Chúc Hồng Kỳ thậm chí còn khích lệ Đỗ Long không phải sợ người khác trả đũa, ông ta sẽ giữ bí mật cho hắn. Đỗ Long vẫn cắn chặt răng như cũ, không để lộ bất cứ tin tức gì. Cuối cùng có lẽ cảm thấy Đỗ Long thật sự không biết chuyện gì nên Chúc Hồng Kỳ cũng thả hắn đi. Ở ngoài cửa vẫn còn rất nhiều cán bộ bị Chúc Hồng Kỳ giữ lại để nói chuyện đang đứng xếp hàng.
Người vào trước là Hàn Vĩ Quân thấy Đỗ Long đi ra liền kéo hắn sang một bên, hỏi:
- Đỗ Long, cậu nói gì với Chủ tịch tỉnh chưa?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không, tôi căn bản cũng không hiểu thứ mà Chủ tịch tỉnh muốn biết là gì. Cục trưởng Hàn, ông chắc là hiểu tình hình chứ?
Hàn Vĩ Quân lắc đầu, hơi nặng nề nói:
- Không, có lúc cho dù là biết chút gì đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện nói ra. Aizzz, xem ra việc này vẫn còn ầm ĩ lắm. Cậu về làm việc đi, lịch nghỉ của cậu bị hủy.
Đỗ Long thì thế nào cũng được. Căn bản hắn cũng chưa nghỉ qua nửa ngày, trả lời một tiếng rồi quay người đi mất. Hàn Vĩ Quân nhìn bóng lưng của hắn, lại thở dài một tiếng. Ông cảm thấy được dông bão lại sắp nổi lên rồi.
Đỗ Long lại tiếp tục kế hoạch của mình, đi thăm gia đình của mấy tù nhân, kết quả là nhận được vô số khiếu nại. Những vấn đề có thể giải quyết đã ít nay càng thêm ít. Hoàng Nham nói đúng, hắn không thể thấy ai cũng có thể nhét cho một đống tiền. Hắn không phải là Thiện Tài Đồng Tử (1).
1. Thiện Tài Đồng Tử: Thiện Tài đồng tử (tiếng Phạn:Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子; bính âm: Shàncáitóngzǐ), hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký.
Thiện Tài đồng tử – Wikipedia tiếng Việt
Trong đó có em trai một tù nhân rất là nóng nảy. Khi Đỗ Long đang nói chuyện cùng bố mẹ anh ta ở trong nhà thì người này đi làm về. Nhìn thấy có cảnh sát đang ngồi trong nhà mình, không cần biết là một cảnh sát nho nhỏ hay là Cục trưởng đại nhân, lập tức bảo Đỗ Long cút ngay.
Đỗ Long khuyên anh ta mấy câu, không ngờ tên này lấy một con dao trong bếp ra uy hiếp, nói muốn chém người. Đỗ Long sao có thể để cho anh ta kiêu ngạo như thế, liền bước lên giật dao của hắn xuống, một cước cho hắn ngã luôn xuống bàn trà rồi cầm dao chém xuống.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, hai người già trợn mắt há mồm đến mức không kịp ngăn cản, một dao kia của Đỗ Long đã chém xuống cổ của nguời trẻ tuổi tên là Tôn Hạo Hổ đó thật mạnh.
Tôn Hạo Hổ chỉ cảm thấy cổ họng đau nhức, nhất thời ngây ra. Mình cứ như thế mà chết đi sao? Trong lòng dâng lên sự hối hận mạnh mẽ. Anh trai đã bị bắt, chị dâu thì bỏ đi rồi, đứa cháu họ còn thơ dại với bố mẹ già đều phải dựa vào mình chăm sóc. Hơn nữa, mình vẫn chưa lấy vợ, thậm chí cùng bạn gái mới chỉ chân ướt chân ráo. Tại sao mình lại cứ thế mà chết đi chứ?
Hai người già kinh sợ kêu lên một tiếng tiến về phía trước muốn đẩy Đỗ Long ra. Đỗ Long cảm ứng suy nghĩ của Tôn Hạo Hổ, dở khóc dở cười đưa dao cho bố của anh ta rồi kéo anh ta đứg dậy nói:
- Cậu vẫn chưa chết đâu, sau này đừng có nóng nảy như thế nữa, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân như anh trai cậu. Tôi đến là để giúp anh cậu, cậu đem dao ra chém tôi chính là hại anh cậu đấy. Nếu như tôi dùng tội danh tấn công cảnh sát bắt cậu lại thì bố mẹ, đứa cháu cậu, còn cả vợ tương lai và con cái cậu không phải là mất đi chỗ dựa rồi sao?
Tôn Hạo Hổ cảm giác như mình vừa đi dạo qua hoàng tuyền một vòng vậy, áo chẽn ướt đẫm mồ hôi. Anh ta nhìn Đỗ Long một hồi như kẻ ngốc. Nghe thấy tiếng bố mẹ ở bên cạnh khóc cay đắng khuyên bảo, Tôn Hạo Hổ đột nhiên khóc lớn, “ thụp” một tiếng quỳ xuống, ôm chân mẹ hắn khóc nói:
- Mẹ, bố, con biết sai rồi. Sau này con sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Cả nhà ba người cùng ôm nhau khóc lóc, Đỗ Long sờ sờ mũi, có chút kì quái. Nghe nói tên Tôn Hạo Hổ này rất bướng bỉnh. Tuy rằng hành động vừa rồi của mình có thể coi là cảnh tỉnh nhưng kết quả không phải là tốt quá sao? Tôn Hạo Hổ như vừa tỉnh mộng, rửa tay gác kiếm tu theo cửa Phật à?
Đỗ Long nghi hoặc lắc đầu, lên tiếng an ủi cả nhà Tôn Hạo Hổ, nói:
- Đừng khóc nữa. Đây đâu phải là chuyện tốt? Hạo Hổ ở trong xưởng là một người có kĩ thuật giỏi, chỉ là tính tình hơi nóng nảy. Sau này chỉ cần khống chế một chút thì tương lai sẽ ngày càng tốt thôi.
Ba người nhà họ Tôn lúc này mới nhớ ra trong nhà vẫn còn một vị Cục trưởng đại nhân đứng bên cạnh. Bọn họ kích động cùng tỏ vẻ cảm kích Đỗ Long. Tôn Hạo Hổ còn buồn bực hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, vừa nãy rõ ràng là tôi cảm thấy cổ chợt lạnh, bây giờ cổ họng vẫn còn đau rát. Tại sao tôi vẫn chưa chết vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Đồ ngốc, tôi dùng sống dao mà. Anh không phát hiện ra à? Nếu như tôi dùng lưỡi dao thì anh chết lâu rồi. Chiêu cảnh tỉnh này của tôi cũng không tệ lắm nhỉ?
Tôn Hạo Hổ vẫn còn sợ hãi, gật đầu nói:
- Làm tôi sợ muốn chết. Nhưng mà cũng phải cảm ơn một dao kia của cục trưởng Đỗ. Tôi thật sự là bị dọa cho tỉnh rồi. Nếu như tính tôi mà còn nóng nảy như vậy thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Anh có thể nghĩ được như vậy thì tốt. Nhưng việc tôi lấy dao chém anh thì đừng nói ra ngoài. Việc này là sai đấy.
Tôn Hạo Hổ cười nói:
- Cục trưởng Đỗ yên tâm đi. Tôi bảo đảm sẽ không nói ra. Mặc dù tôi hơi nóng nảy nhưng miệng của tôi thì lại rất kín.
Đỗ Long gật gật đầu nói:
- Tiểu Hổ, tôi gọi anh là Tiểu Hổ được không? Vừa nãy cậu nói anh trai cậu bị oan à? Sao lại nói như thế? Cậu kể lại chi tiết cho tôi nghe được không?
Tôn Hạo Hổ ấp úng không chịu nói. Đỗ Long nói:
- Tên tiểu tử này, rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi không hỏi cậu thì cậu châm chọc tôi không thể giúp anh cậu lấy lại công bằng. Bây giờ tôi hỏi thì cậu lại không chịu nói. Chẳng lẽ cậu muốn tôi điều tra lại vụ án của anh cậu mà không có manh mối gì à?