Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đỗ Long, cậu đánh rất hay, chẳng trách Tiên Nhi nói cậu đã từng một mình đánh với mấy người để cứu nó…
Giang Thượng Đức đứng gần Bạch Tùng Tiết nhất kinh ngạc hỏi:
- Là thật sao?
Đỗ Long cười nói:
- Lúc bấy giờ thật sự là không thể không liều mạng, nếu không có sự trói buộc phía sau thì nói không chừng tôi đã quay đầu chạy từ lâu rồi.
Bạch Nhạc Tiên tức giận trừng mắt lên, Bạch Tùng Tiết lại cười lớn nói:
- Tiên Nhi suốt ngày tự khen mình đã đạt đai đen, lúc gặp rắc rối thực sự thì lại không giúp ích được chút gì, chắc chắn nó đã gây không ít phiền phức cho cậu rồi?
Những lời này trước đây cho dù có ở trong lòng cũng không hề có nói ra, vậy mà hôm nay Bạch Tùng Tiết lại nói vậy trước mặt bao nhiêu người, Đỗ Long cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Lão già thành tinh này nhất định là có âm mưu!
Trong khi Đỗ Long vẫn còn đang cười ha hả để dự đoán Bạch Tùng Tiết định bàn tính việc gì thì Giang Thượng Đức cười nói:
- Chăm sóc bạn gái là điều nên làm. Đỗ Long, cậu nói xem có đúng không?
Năng lực phỏng đoán tâm tư lãnh đạo của Giang Thượng Đức quả nhiên đã tăng thêm một bậc. Đỗ Long đã hiểu rõ, hôm nay Bạch Tùng Tiết chính là lấy chỗ dựa cho Bạch Nhạc Tiên. Ông ta muốn xác định mối quan hệ của hai người trước quần chúng, xem ra ông bác này quả thực càng ngày càng coi trọng Đỗ Long rồi…ông ta ở nhà đã làm tốt công vệc của bà xã Triệu Tuệ Anh chưa?
Ánh mắt Bạch Tùng Tiết sáng ngời nhìn về phía Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên thì vừa thẹn vừa mừng nghiêng đầu qua một bên, còn Đỗ Long thì thầm cười đau khổ. Giúp con gái cũng không thể giúp bằng cách như vậy chứ, song trong hoàn cảnh này, Đỗ Long cũng không có sự lựa chọn nào khác, vì thế hắn cười nói:
- Đúng vậy, bảo vệ phụ nữ là thiên chức của đàn ông. Vì Tiên Nhi, liều cái mạng này cũng xứng đáng.
Bạch Nhạc Tiên bỗng cúi đầu xuống, Bạch Tùng Tiết hài lòng gật đầu nói:
- Cái này cũng khá lắm. Tiên Nhi, không phải con nói có việc muốn tìm cậu ta sao? Cậu ta thuộc về con rồi, mau xách cậu ta đi thôi.
- Cha…
Bạch Nhạc Tiên làm nũng nói, cô xấu hổ trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Cười ngớ ngẩn cái gì chứ, em thật sự là có việc muốn tìm anh, mau đi thôi, qua một bên nói chuyện.
Đỗ Long cười ha hả, nói với các lãnh đạo:
- Bí thư Bạch, cục trưởng Giang, mọi người từ từ xem thi đấu, tôi xin phép đi trước…
Trong tiếng cười vang, Đỗ Long kéo Bạch Nhạc Tiên ra khỏi sân vận động. Khi bọn họ rời khỏi sân vận động, võ sĩ quyền anh Thẩm Băng Thanh ở trên đài cũng đá một cước đánh gục đối thủ, kết thúc trận đấu. Nhìn thấy hai người tay trong tay rời khỏi sân vận động, Thẩm Băng Thanh khẽ thở dài, sau đó giơ cao hai tay, mặt mỉm cười tiếp nhận sự hoan hô tán thưởng của mọi người từ bốn phương tám hướng…
Đỗ Long dẫn Bạch Nhạc Tiên tới một góc yên ắng, Đỗ Long hỏi:
- Tiên Nhi, trò đùa hôm nay của em ở đâu mà ra vậy? Có việc tại sao tối qua làm gì mà không nói?
Bạch Nhạc Tiên ôm lấy Đỗ Long, trực tiếp nâng đôi môi cô lên. Đỗ Long cũng không khách khí, hôn nồng nhiệt Bạch Nhạc Tiên. Sau một hồi ôm hôn hai người mới tách ra, Bạch Nhạc Tiên nóng ran người, ngả vào vai Đỗ Long tường tận nói:
- Anh Long…em rất vui…xin lỗi anh, là do cha em không cho phép em nói với anh trước, hỏi em có yêu anh hay không, có đồng ý sống với anh cả đời không… Em nói em bằng lòng, ông ấy liền quyết định chiều nay dẫn em tới tìm anh, còn không cho phép em thông báo với anh…
Đỗ Long cười nói:
- Có thật em muốn thông báo với anh…vẫn luôn có cách mà. Em cũng nghĩ muốn thử xem anh rốt cuộc có yêu em không, đúng hay không?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Cái gì cũng không thể giấu được anh. Anh Long, anh sẽ không tức giận với em chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Anh vui còn không kịp, nhặt được một cô bạn gái xinh đẹp thế này, là việc người đàn ông sẽ không tức giận đâu. Bây giờ toàn bộ cảnh sát tỉnh Thiên Nam đều biết em là bạn gái của anh, vậy từ nay về sau chúng ta không phải là có thể quang minh chính đại hẹn hò sao?
Bạch Nhạc Tiên xấu hổ gật đầu, nói:
- Tên xấu xa như anh đương nhiên là vui rồi, sau này anh có thể cả ngày ức hiếp em rồi…
Bạch Nhạc Tiên đột nhiên cười một cách giảo hoạt, nói:
- Đáng tiếc là anh làm việc ở thành phố Thụy Bảo, muốn ức hiếp em xem ra cũng có chút khó khăn rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Thật sao? Ừm, đúng là hơi xa, tuy nhiên chỉ cần là anh muốn, sau này mỗi ngày anh đều có thể ở cùng em!
Bạch Nhạc Tiên vui mừng nói:
- Anh Long, anh đồng ý quay về công tác sao?
Đỗ Long nói:
- Không, không phải anh muốn nói ý đó. Khoảng tầm cuối tháng 10 anh sẽ được điều tới làm việc ở thành phố Lỗ Tây. Thành phố Lỗ Tây và thành phố Thụy Bảo mỗi ngày có rất nhiều chuyến bay qua lại, anh cũng không thiếu chút tiền, hàng ngày trở về bên em cũng không phải là chuyện khó.
Bạch Nhạc Tiên có chút thất vọng nói:
- Không cần, nếu như vậy thì vất vả cho anh quá, lại còn lãng phí tiền bạc. Vé máy bay có rẻ hơn nữa cũng phải mấy trăm tệ một vé, chiều đi và về cũng mất hơn 1000. Nếu anh tiêu tiền bậy bạ như vậy, cẩn thận Ủy ban Kỷ luật lại nhắm trúng anh đó.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Anh mới là người không sợ. Tốt nhất là mỗi ngày bọn họ cứ theo dõi anh đi, sau đó bọn họ sẽ biết anh yêu bảo bối Tiên Nhi ngoan tới nhường nào.
Bạch Nhạc Tiên thẹn thùng nhéo hắn một cái, nói:
- Anh Long, việc anh được điều tới thành phố Lỗ Tây tại sao em chưa từng nghe anh nói? Anh tới thành phố Lỗ Tây kia có làm chức quan gì không?
Đỗ Long đau khổ cười nói:
- Là đại đội trưởng đại đội trị an thuộc cục công an thành phố Lỗ Tây, uy phong không? Sau này khi tới thành phố Lỗ Tây, có kẻ nào dám ăn hiếp em cứ báo tên y cho anh!
Bạch Nhạc Tiên sửng sốt, sau đó cười khanh khách nói:
- Đại đội trị an? Anh đi tới đại đội trị an chẳng phải là cả ngày đều đánh nhau với người ta sao?
Đỗ Long đính chính:
- Cũng không phải là đánh nhau, là chấp pháp… Cái này chỉ là quá độ, sớm muộn thì cũng phải điều về đội hình sự hoặc là tổ trọng án gì đó.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Đại đội trưởng…vậy ít nhất cũng phải là chức trưởng phòng nhỉ? Đỗ Long, tại sao anh thăng chức chậm như vậy? Còn cần bao lâu mới có thể làm chức cục trưởng cục công an trấn thủ một phương?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Sau nửa năm tốt nghiệp anh được làm tới chức Đồn trưởng đồn công an cấp Phó phòng, sau một năm lại tăng một chút làm đại đội trưởng cấp trưởng phòng, em còn cảm thấy chậm à? Đây đều là do lãnh đạo đặc biệt đề bạt, còn muốn nhanh hơn sao? Không vấn đề gì, về nhà nịnh hót trước mặt cha em đi.
Bạch Nhạc Tiên biết lời Đỗ Long nói đều là sự thật. Rất nhiều người làm chức cảnh sát cơ sở cả đời, sắp về hưu mới miễn cưỡng hưởng đãi ngộ nghỉ hưu của Phó phòng. Hiện giờ tốc độ thăng quan của Đỗ Long đã là tàu hỏa được đệm từ trường rồi, nếu còn muốn nhanh hơn nữa sẽ lệch đường ray bay mất.
- Cha em mới không quan tâm đến anh…
Bạch Nhạc Tiên gắt giọng nói:
- Anh thành thật khai báo, ở thành phố Thụy Bảo đã quen biết bao nhiêu người đẹp rồi? Có lừa các cô ấy lên giường không?
Đỗ Long cười nói:
- Người đẹp thì quen biết không ít, đáng tiếc là người đẹp bây giờ rất khó hầu hạ. Một cảnh sát nhỏ như anh, người ta đâu có để ý tới. Trên đời này, những người đẹp có con mắt tinh tường có thể nhận ra bảo bối thật không nhiều. Hiện tại anh chỉ có quen biết một người, cô ấy họ Bạch, anh thích gọi cô ấy là Tiên Nhi…
Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói:
- Cái này còn tạm được, song tại sao em vẫn nghe có người nói anh không thành thật như vậy?
Đối mặt với sự chất vấn của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long ung dung trả lời:
- Đó có phải là Chu Chí Viễn nói không? Lời anh ta nói em cũng tin sao? Đoạn đường phong lưu của anh ta ở thành phố Thụy Bảo mới gọi là nhiều. Cái tên này lúc đầu cũng quấn quít giống như khi bên em vậy, một mực quấn lấy Chủ tịch tập đoàn Linh Phong Tô tiểu thư…Em cũng biết Tô Linh Vân đó, không tin em có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy…