Nếu là bình thường, Diệp Thiên Hùng cũng sẽ không thèm để một cảnh sát nhỏ nhoi như vậy vào mắt, hôm nay y lại nắm chặt tay Đỗ Long, dùng sức lắc lắc hai cái, nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, tôi chỉ là một kẻ lang thang, sau này còn cần Đỗ ca chiếu cố nhiều. Mọi người có việc gì thì quan tâm nhau một chút cũng tốt.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, rút ra một bức ảnh to khoảng hai ba tấc từ trong ví ra, nói với Diệp Thiên Hùng:
- Hùng ca, trước trận tôi đã bị người đánh, chính là hai người này. Ở thành phố Ngọc Minh này Hùng ca quen biết nhiều, tra giúp tôi xem rốt cuộc là ai làm. Sau này Hùng ca có phiền toái gì thì cứ tìm đến tôi!
Diệp Thiên Hùng nghĩ thầm mày chỉ là một gã cảnh sát nho nhỏ, tao có phiền toái gì mày cũng chẳng giúp được! Tuy nhiên, Đỗ Long vừa bán cho mình chút mặt mũi, giúp tìm người cũng không phải chuyện lớn gì, bèn nhận lấy hai bức hình đó, tập trung nhìn, nhận thấy mình không biết là ai, bèn chuyền tay đưa cho thủ hạ sau lưng, ra lệnh:
- Đỗ cảnh quan để mắt tới chúng ta mới giao việc này cho chúng ta. Chúng ta cũng không thể khiến cho Đỗ cảnh quan thất vọng, các ngươi lập tức đi phô tô thành vài trăm bản, phát tán ra, kêu mọi người trong bang cùng giúp Đỗ cảnh quan điều tra xem rốt cuộc là ai lớn gan như thế. Tra được lập tức báo về!
Thủ hạ của Diệp Thiên Hùng xoay người đi, y quay đầu nói với Lâm Kiến Quân:
- Ông chủ Lâm, chúng ta không đánh không quen. Chuyện hôm nay là tôi không đúng, anh mang đến cho tôi mấy cái bát lớn, tôi sẽ tự phạt mình mấy chén, bồi tội với anh, với tất cả các cảnh sát đồn Lệ Viên!
Lâm Kiến Quân mừng rỡ, cười ha hả:
- Chuyện này nguyên nhân là do tiểu đệ sai, Hùng tẩu thật sự quá đẹp, tiểu đệ không biết danh hoa đã có chủ, không kìm nổi mà tới gần, kết quả bị Hùng tẩu xem thường. Thật xấu hổ! Hẳn là tiểu đệ nên chịu phạt ba chén đầu tiên, thỉnh tội với Hùng ca!
Khi hai người đến gần, Đỗ Long đã thuận thế ngồi lại, Liêu Đông Thăng thấy việc đã đến nước này, Diệp Thiên Hùng đã nói xin lỗi, còn hấm hứ với người ta nữa cũng không nên, bèn nói:
- Tốt rồi, đều là hiểu lầm, nói rõ ra được là tốt rồi. Ông chủ Lâm, thêm hai vị nữa, mọi người đều ngồi xuống uống hai chén đi. Tự mấy người tự giải quyết chuyện của mình, chúng tôi sẽ không làm loạn lên nữa. Bồi tội hay gì gì cũng đừng có nói nữa, như Hùng ca vừa nói ấy, sau này có phiền toái gì thì quan tâm lẫn nhau! Làm bạn thì dễ xử lý thôi!
Diệp Thiên Hùng vẫn muốn tự phạt ba chén, Lâm Kiến Quân cũng mời rượu bồi tội với Diệp Thiên Hùng, mọi chuyện cứ thế mà kết thúc. Liêu Đông Thăng gọi điện thoại ra ngoài, hai người thủ hạ của Diệp Thiên Hùng bị bắt lập tức được thả.
Diệp Thiên Hùng không ngồi bao lâu, dù sao rượu này cũng không phải để mừng công cho mình, y nói để hôm nào mời mọi người uống rượu, sau đó cáo từ rời đi.
Lâm Kiến Quân cùng Diệp Thiên Hùng rời tiệc, người ngoài đi cả rồi, Liêu Đông Thăng mới nhìn Đỗ Long cười nói:
- Đỗ Long, cậu vẫn còn tra án đó hả?
Đỗ Long sờ sờ gáy mình, cười gượng nói:
- Tôi cũng không thể làm gì phải không? Thiếu chút nữa đã bị đánh thành người thực vật rồi. Một ngày không bắt được hai người kia thì một ngày tôi ngủ không ngon. Bức hình hai người bọn họ tôi vẫn mang bên người, hôm nay nhìn thấy Hùng mặt sẹo bèn nhân cơ hội lấy ra nhờ y hỗ trợ, nói không chừng cảnh sát chúng ta tìm không ra nhưng người của bọn họ lại có thể tìm thấy đấy. Tôi nuốt không trôi nỗi nhục đó!
Dương Thành cười nói:
- Đổi là tôi tôi cũng muốn tìm kẻ đó. Đỗ Long đại nạn không chết tất có hậu vận. Xuất viện chưa tới một tháng phải không? Gần đây vận may không tệ chứ? Bắt hai tên tội phạm truy nã so với phá án giết người, hai tên trộm này không tính đến tình huống này rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Tên trộm này đáng tóm đấy. Trong khoảng thời gian này tôi không có việc gì, phải tới quảng trường canh gác, chính là vì muốn tìm được hai đứa mất dạy đã đánh mình. Có điều chúng vẫn không chịu xuất hiện, tức nghẹn cổ!
Phùng Vi Ngũ cười nói:
- Kìm nén bực bội trong lòng làm gì, quay về phát tiết trên người bạn gái đi. Không phải nữ nhân là để xoa dịu sao? Đỗ Long, đừng nói cậu không có bạn gái chứ? Có muốn tôi giới thiệu cho một người không?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nét tươi cười hơi đanh lại, nói:
- Khi tôi nằm ở bệnh viện, ả kia bỏ đi theo người khác rồi. Loại đàn bà này đi sớm chút lại là chuyện tốt. Tạm thời tôi còn không có ý định đi tìm, ý tốt của Phùng ca tôi xin nhận. Sếp Liêu, anh nói chúng ta phá được án lớn như thế, cấp trên sẽ thưởng cho chúng ta cái gì đây?
Đỗ Long chuyển đề tài, mọi người vô cùng náo nhiệt hàn huyên, trung tâm buổi tiệc chính là ba đại long đầu và Đỗ Long, Phùng Vi Ngũ dần phát hiện ra mình bị người ta bỏ quên. Y cũng không ngốc, tùy tiện ăn chút gì đó cho đầy bụng rồi bỏ về trước.
Trong bữa tiệc, Đỗ Long thể hiện ra được tửu lượng tương đối tốt, kỹ thuật đoán cũng cao hơn người, một mình đã đấu thắng ba bốn lão cảnh sát nhân dân, bao gồm cả Vương Tố Văn và Dương Thành. Cuối cùng chỉ còn có Liêu Đông Thăng và Từ Đức Hưng còn cùng hắn đoán ngựa, những người khác cho dù không say cũng không dám uống với hắn nữa.
Đúng lúc đang hăng say nhất, cửa phòng bị đẩy ra, chính là tên thủ lĩnh du côn hôm nay đến đập khách sạn Kim Long, y cúi đầu hom lưng chào mọi người, sau đó nói với Đỗ Long:
- Đỗ cảnh quan, hai thằng ngài nhờ Hùng ca tra tìm đã có tung tích. Hai thằng đó đều là người quận Tây Sơn, tuy nhiên bình thường cũng không thấy xuất hiện nhiều. Bởi vậy không có mấy người biết. Gần đây một đứa tên Lục Mẫn bắt đầu làm chút chuyện phi pháp nên mới bị người ta chú ý tới. Hiện giờ Lục Mẫn đang bán thuốc bột giảm đau ở gần bệnh viện u bướu Nhân Dân đường phía tây. Đứa còn lại tên La Thắng đang ở trong công viên Minh Sơn tán tỉnh một cô gái. Đỗ cảnh quan, có cần tôi gọi điện kêu đàn em bắt hết hai thằng này lại không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không cần, gọi người bắt người là trái pháp luật. Sếp Liêu, tôi muốn tới xem hai thằng đó có phải là người ta muốn tìm không, xin phép đi trước một chút. Mọi người cứ từ từ chơi.
Liêu Đông Thăng thấy hắn vẫn hăng hái như trước, biết rằng tiểu tử này sẽ không có việc gì, có uống nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, nên khoát tay nói:
- Đi đi, nếu thực là hai thằng đó, chỉ cần bốc điện thoại gọi hoặc gọi 110, không cần cậy mạnh. Hơn nữa bây giờ cũng không phải phiên trực của cậu…
Đỗ Long đáp ứng:
- Yên tâm đi, sếp Liêu, tôi biết nên làm gì. Tôi đi trước!
Đỗ Long đi theo tên du côn kia ra ngoài khách sạn, hắn nói:
- Phúc Xà, đưa tôi đến bệnh viện một vòng đi.
Tên du côn kia cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, sao ngài biết tôi là… Hình như toi chưa từng gặp Đỗ cảnh quan đó.
Đỗ Long đẩy xe đạp điện ra, thản nhiên nói:
- Lên xe, biết ngoại hiệu của cậu thì có gì mà lạ. Có thời gian tôi sẽ kể hết chuyện xấu của cậu ra.
Phúc Xà đành phải ngoan ngoãn lên xe của hắn, Đỗ Long khởi động xe chậm chậm đi về hướng bệnh viện u bướu, Phúc Xà ngồi sau lưng thầm nói:
- Đỗ cảnh quan, bây giờ tới chỉ sợ hai thằng đó đi mất rồi. Sớm biết vầy thì đi cái xe Thái tử của tôi….
- Đừng dài dòng. Nói nhảm nữa tôi sẽ kể hết chuyện cậu đã lừa gạt Hùng mặt sẹo như thế nào cho y biết đấy.
Phúc Xà vừa nghe vậy mặt mũi trắng bệch. Người trước mặt này là người gì đây? Sao lại biết rõ về mình như thế? Lập tức y không dám nói lời nào nữa, thẳng đến gần bệnh viện u bướu, y mới gọi điện hỏi đàn em, người nọ đáp Lục Mẫn kia vừa đi lang thang hai vòng, bán không ít hàng, đã đi về nhà.
Đỗ Long cũng cảm thấy xe đạp điện của mình quá chậm, tới công viên Sâm Lâm chỉ sợ không đủ điện mà về nhà. Hắn liếc cái taxi một cái, cùng Phúc Xà lái xe đi vào công viên Sâm Lâm.
Lúc này gã tên La Thắng kia còn chưa rời đi, Đỗ Long đứng cách thật xa nhìn La Thắng đang ngồi trò chuyện cùng với một cô gái trên ghế công viên. Rất nhanh, hắn kết luận, La Thắng chính là một trong hai kẻ bắt cóc mình hôm trước. Mà cô bé kia… không ngờ hắn cũng biết, chính là một y tá chăm sóc hắn khi hắn bị sốc nằm viện, tên Kỷ Quân San.
- Không ngờ bọn họ lai quen nhau. Thật lạ…
Đỗ Long nhìn một y tá của bệnh viên Nhân dân của thành phố Ngọc Minh đang ngồi chung với kẻ cướp đã đánh mình bị thương, nói chuyện vui vẻ, trong lòng bất giác cảm thấy hơi căm tức. Hắn vẫn không thể lập tức xuất hiện bắt cái gã tên La Thắng kia, cho nên…
Lòng Đỗ Long vừa chuyển, một chú ý lập tức nổi lên trong lòng. Hắn gọi Phúc Xà lại, ghé vào tai y nói vài câu, Phúc Xà cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, vậy cũng được sao?
Đỗ Long nói chắc như đinh đóng cột:
- Đi. Sao lại không được? Trừ phi mày làm lộ dấu vết khi tìm người, nếu không thì sao thất bại được? Nhanh đi tìm người thu xếp đi, nếu chậm là họ đi mất đấy.
Xem thêm...