- Để sau hẵng nói.
Đúng lúc này, Tần Phong Hà đột nhiên tiến lên hai bước, hướng về phía Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên quỳ xuống. Nước mắt của cô ta tuôn ra mãnh liệt, mang theo oán giận và đau khổ mười mấy năm. Cô ta khóc to lên, nói:
- Sĩ quan cảnh sát, cứu cứu tôi, cứu cứu người nhà của tôi. Mạnh Hồng Vĩ là một ác ma, gã uy hiếp tôi nói nếu như tôi chứng minh hành vi phạm tội của gã, cho dù gã chết rồi, gã cũng sẽ biến thành ác quỷ đòi tính mạng của tôi và bố mẹ tôi. Tôi...tôi bị gã hại thật thê thảm a...
Cảm xúc của Tần Phong Hà thật sự quá kích động, hoàn toàn không có cách nào nói ra được điều gì. Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đành phải cùng nhau an ủi cô ta cho đến khi cô ta dần dần an tĩnh lại. Sau đó Đỗ Long liền bắt đầu thẩm vấn.
Tần Phong Hà được nữ quản giáo ôm vào trong lòng, cô ta giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ bắt đầu kể ra:
- Năm đó chúng tôi vừa mới tốt nghiệp trung học... Mạnh Hồng Vĩ lừa tôi ra ngoài..
Mạnh Hồng Vĩ sau khi lừa Tần Phong Hà ra ngoài liền cưỡng hiếp cô ta. Đối với Tần Phong Hà mà nói đó quả thực chính là một cơn ác mộng, ác mộng chủ đạo là Mạnh Hồng Vĩ. Mạnh Hồng Vĩ không những cưỡng hiếp cô ta, gã lại còn ghi hình, nếu không phải Tần Phong Hà đau khổ cầu xin, nói không chừng Mạnh Hồng Vĩ lúc đó đã giết cô ta rồi. Mạnh Hồng Vĩ tuy không giết Tần Phong Hà, nhưng lại rót hai giọt a- xít sun-phu-ric pha loãng vào mắt cô ta, tàn nhẫn làm mù mắt cô ta. Đồng thời uy hiếp nếu như cô ta dám nói ra chân tướng với bố mẹ thì sẽ giết cả nhà cô ta.
Sự tàn nhẫn của Mạnh Hồng Vĩ đã kích động sâu vào trong tâm trí Tần Phong Hà. Do nỗi sợ hãi đối với Mạnh Hồng Vĩ cùng với tâm lý bảo vệ cha mẹ, Tần Phong Hà thực sự không dám nói gì. Cô ta giải thích với cha mẹ nói mắt của mình bị một đứa trẻ xịt hơi cay....khi cô ta được đưa đến bệnh viện để chẩn đoán thì tất cả đều đã muộn rồi. Cuộc sống của Tần Phong Hà rơi vào bóng tối.
Chuyện kế tiếp Đỗ Long về cơ bản đều nói trúng rồi, Mạnh Hồng Vĩ hoàn toàn thống trị cuộc sống của Tần Phong Hà. Tần Phong Hà vì hai mắt bị mù, vốn học thức ở trung học cơ sở coi là không tệ nay hoàn toàn bỏ đi. Cô ta cũng không thể học trường trung học phổ thông, thế là đi vào trường dành cho người mù. Mạnh Hồng Vĩ sau khi học đại học hoàn toàn quên cô ta, cho đến nửa năm trước Mạnh Hồng Vĩ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta...
- Tần Phong Hà, cô có biết Mạnh Hồng Vĩ đem các loại chứng cớ như hung khí còn có quần áo dính máu xử lý như thế nào không?
- Đỗ Long hỏi.
Tần Phong Hà nói:
- Tôi đương nhiên biết, Mạnh Hồng Vĩ đem hung khí trực tiếp vứt vào trong hồ nước ở vùng gần hiện trường giết người. Nếu như có thể quay về hiện trường, tôi có thể nói cho các anh biết vị tri đại khái.
- Quần áo kia của Mạnh Hồng Vĩ ở đâu? Giống gã giết người như vậy, trên người không thể không dính một chút máu nào? Gã làm thế nào tránh được ánh mắt của người khác?
- Bạch Nhạc Tiên hỏi.
Tần Phong Hà nói:
- Quần áo của gã xử lý như thế nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết gã mỗi khi chuẩn bị giết người đều là mặc áo jacket hai mặt. Sau khi giết người gã liền lộn áo jacket lại, trong đêm tối cho dù ở nơi khác vẫn còn có một chút vết máu cũng rất khó phát hiện.
- Áo jacket hai mặt? Nhưng ngày bị bắt gã mặc...là áo jacket thông thường mà?
- Bạch Nhạc Tiên tuy không tham dự vào lần bắt giữ Mạnh Hồng Vĩ đó, nhưng cô từ trong hồ sơ nhìn thấy qua tư liệu liên quan.
Tần Phong Hà nói:
- Cái này thì tôi không biết....trong lòng tên ác quỷ kia nghĩ như thế nào tôi một chút cũng không rõ.
- Cái này thực ra tôi biết.
- Đỗ Long nói:
- Công viên Long Phượng không giống với nơi khác, người ở đó khá nhiều, không dễ chạy thoát như vậy. Hơn nữa Mạnh Hồng Vĩ lo lắng nhật ký trò chuyện của gã và Băng Phong bị người ta phát hiện, tiện đà điều tra đến người gã. Vì thế gã tính toán một màn khổ nhục kế, sau khi giết tôi liền tự cho mình hai dao, sẽ không có người hoài nghi gã. Cho nên hôm đó căn bản không cần mặc áo jacket hai mặt.
- Băng Phong?
- Bạch Nhạc Tiên nghĩ một lúc, nói:
- Là tên của nữ cảnh sát đó sao? Gọi thân mật quá nhỉ.
Đỗ Long liếc xéo cô một cái, mặt của Bạch Nhạc Tiên hơi nóng lên, cô trừng mắt lên một cái rồi quay lại. Đỗ Long khẽ mỉm cười, tiếp tục nói với Tần Phong Hà:
- Tần Phong Hà, Mạnh Hồng Vĩ sau khi giết người các người chia tay nhau ở đâu? Trước đó Mạnh Hồng Vĩ có biểu hiện gì đặc biệt không?
Tần Phong Hà ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Không có gì đặc biệt, Mạnh Hồng Vĩ lái xe máy đưa tôi về nhà. Sau đó ước chừng một tiếng sau gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi tình hình có gì hay không. Tôi nói không gã liền cúp điện thoại, hai lần đều như vậy.
- Một tiếng đồng hồ?
- Ừ, có chút thú vị, xem ra Mạnh Hồng Vĩ là đi xử lý bộ quần áo dính máu...
- Đỗ Long nói:
- Tần Phong Hà, hôm nay hỏi đến đây đi, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cha mẹ cô, đồng thời về phương diện nhà giam sẽ xin chiếu cố đặc biệt đối với cô. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho cô một luật sư giỏi, người ấy sẽ giúp tôi đưa ra tố tụng với Mạnh Hồng Vĩ. Cô còn có gì cần tôi giúp cô làm không?
Môi Tần Phong Hà khẽ run lên, cô nói:
- Sĩ quan cảnh sát, anh có thể...giúp tôi tìm được cuốn băng kia của tôi và tiêu hủy nó đi được không? Nếu cuốn băng kia bị người khác thấy được, tôi cũng không có mặt mũi nào gặp người khác.
Đỗ Long nói:
- Tôi sẽ hết sức mà làm, hi vọng có thể hết sức giúp được cô.
Đỗ Long sau khi đợi Tần Phong Hà rời đi liền tìm đến Sở trưởng của trại tạm giam, xin ông ta chiếu cố Tần Phong Hà. Sở trưởng vẫn còn nhớ rõ Đỗ Long, ông ta khẳng khái đáp ứng thỉnh cầu của Đỗ Long, tỏ ý bảo vệ tốt phạm nhân giam giữ là chức trách của bọn họ.
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Bạch Nhạc Tiên sau khi lên xe thuận miệng hỏi.
Đỗ Long vừa nổ máy vừa nói:
- Về phân cục Công an, tìm Trưởng phòng Uẩn lấy một tờ lệnh khám xét, anh muốn đi nhà Mạnh Hồng Vĩ tận tình lục soát một lần.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Lúc Mạnh Hồng Vĩ bị bắt chỉ sợ tối hôm đó đã có người lật tung nhà của gã rồi. Anh lại đi lần nữa còn có thể tìm được gì?
Trên mặt Đỗ Long lộ ra một nụ cười giảo hoạt, hắn cười hì hì nói:
- Tuy rằng chưa chắc có thể tìm được gì, nhưng.... anh sẽ cảm thấy rất thoải mái. Như vậy thì đủ rồi.
Bạch Nhạc Tiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô xì một tiếng, nói:
- Anh thật là xấu xa, đây gọi là dùng việc công để trả thù riêng phải không?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Đây là em nói, nhưng không có nghĩa là ý nghĩ thực sự của anh.
- Hừm...nếu như anh không nghĩ như vậy thì anh không gọi là Đỗ Long.
- Bạch Nhạc Tiên rất khinh thường nói.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Em lại không phải là con giun trong bụng anh, em sao biết anh nghĩ như thế nào?
- Anh thật là ghê tởm!
- Bạch Nhạc Tiên làm ra bộ dạng nôn mửa, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ...
Buổi chiều, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên dẫn theo vài cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát địa phương tới nhà Mạnh Hướng Đông. Lúc Đỗ Long đưa ra lệnh khám xét mời hai vợ chồng Mạnh Hướng Đông phối hợp điều tra, Mạnh Hướng Đông xanh mặt, không nói được một lời, lôi vợ mình đang khóc trời khóc đất ra khỏi nhà mình. Đỗ Long vừa quay đầu, khuôn mặt nghiêm túc kia đột nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý, Bạch Nhạc Tiên nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Tên khốn này quả nhiên là cố ý, đây rõ ràng là dùng việc công báo thù riêng mà!