- Cô là cái thá gí mà cô đòi đánh con gái tôi
- Nhưng con gái anh cố tình đổ rượu lên người tôi (Lục Tuyết càu nhàu)
Đỗ Dũng nghe thế thì cười khẩy một cái rồi nói
- Cô à lúc này cô rót rượu cô còn làm đổ ra người cô Đỗ Minh đc thì em gái cháu con nhỏ thế cầm trai rượu ko vững đổ một ít ra người cô là điều đương nhiên
Cô ta tức giận vì ko thể cãi lí đc nhưng cô ta chợt nghĩ ra gì đó nói với Trần Đạt
- Quần áo em bây giờ bị rượu làm cho bẩn hết rồi em thấy hình như anh có mang áo khoác anh cho em mượn đc ko
Chưa để Trần Đạt trả lời thì Đỗ Dũng đã nói
- Chú à! Hôm nay thời tiết hơi lạnh mà ba mẹ con ko mang áo khoác hay chú cho con mượn đi
Lục Tuyết vội nói
- Con thì để cho ba mẹ con lo chứ sao lại mượn áo của chú
- Cô mắc cười thiệt đó chú ấy là chú của tụi con cho anh con mượn áo cũng là điều đương nhiên thế thì thà cho anh con mượn áo rồi về đến nhà anh con trả luôn con hơn là cho người mượn xong ko biết đến khi nào mới trả ( Đỗ Đoan liền nhảy vào họng cô ta)
Cô ta ko còn biết nói thế nào nữa nên đứng dậy bỏ đi
Hôm sau khi tan làm Trần Đạt đang định đi xuống lấy xe để đi đón Đỗ Minh thì từ đâu Lục Tuyết đi ra làm cho anh hết cả hồn sau khi hoàn hồn lại anh nói
- Cô giống như là chị Đỗ Phương nói vậy như âm hồn ko tân đi theo tôi
- Em xin lỗi nhưng em có chuyện muốn nói với anh ( Lục Tuyết nói)
- Có chuyện gì cô nói đi nhanh lên ( Trần Đạt khó chịu đáp lời)
- Sau khi anh nói chia tay em những năm qua em rất là đau khổ rồi sau đó em nhận ra là em ko thể sống mà ko có anh nên là em muốn anh à, anh có thể quay lại với em ko
Nghe cô ta nói những lời này với vẻ mặt đang thương Trần Đạt cười khẩy rồi nói
- Sao cô nói sao ko thể sống mà ko có tôi? Tôi có nghe lộn ko vậy? Nếu mà như thế thì cô đâu có phản bội tôi câu nói đó của cô dành cho nhưng người khác đi với tôi ko có tác dụng đâu với lại tôi có Đỗ Minh rồi cần gì cô nữa
Nói rồi anh cũng chẳng nấn ná lại cứ thế đi luôn mặc cho cô ta hậm hực đứng đó
Buổi tối khi anh đang làm việc ở nhà với Trần Hùng thì có một số máy lạ gọi đến cho Trần Đạt sau khi nghe máy xong anh lập tức vội vàng chạy đi
Trần Hùng ko biết tại sao Trần Đạt lại vội vàng như vậy thì anh chạy theo thấy Trần Đạt đi đến một bệnh viện, anh vẫn tiếp tục đi theo Trần Đạt nhưng ko để cậu ấy biết
Đi theo đến một phòng bệnh thì Trần Đạt đi vào anh nhìn vào bên trong phòng bệnh ấy thì thấy Lục Tuyết đang nằm trên giường bệnh lúc này anh quyết định trực tiếp đi ra hỏi Trần Đạt chuyện xảy ra
- Có chuyện gì vậy Trần Đạt
Trần Đạt bị vỗ vai nên hơi giật mình quay lại thấy anh của mình thì nói
- Lục Tuyết cắt cổ tay tự tử may mà hàng xóm phát hiện kịp thời nên mới cứu đc
- Mắc cười ha hàng xóm đưa vào đây thì hàng xóm lo chứ mày vào vào đây làm gì ( Trần Hùng nói)
- Hàng xóm người ta cũng phải về lo công chuyện nhà người ta Lục Tuyết ko có ai nên mới nhờ người gọi cho em vào giúp cô ấy còn ai đau, mà thôi có nói anh cũng ko hiểu ( Trần Đạt nói với Trần Hùng)