Bây giờ cô hỏi
- Tại sao ông lại hại ba mẹ tôi là ai thuê ông
- Ko ai thuê tôi cả vì tôi ghét họ tôi muốn họ phải chết ( Ông ta trả lời)
- Nói dối ba mẹ tôi ko hề biết ông làm sao mà ông ghét họ đc nói đi là ai thuê ông ( Đỗ Phương nói)
Ông ta vẫn ko chịu nói ra sự thật lúc này cô quá tức liền ra lệnh chi đàn em Trạch Tiêu trói ông ta lên ghế rồi lôi từ trong túi ra một cái roi da cái roi này là đàn em Trần Hùng ở Thái Lan tặng cô khi cô chuẩn bị về nước, cô lấy ra quất tụi bụi vào người ông ta, ông ta kêu la rất thảm thiết cho đến khi ko chịu đc nữa ông ta mới nói
- Tôi khai tôi khai là đc chứ gì! Là Đỗ Duy thuê tôi giết ba mẹ cô
- Tốt! Nếu như tôi muốn ông 5 ngày sau nói lại những lời này ở đại hội doanh nghiệp toàn quốc do Trần thị tổ chức đc chứ ( Đỗ Phương nói)
Ông ta đồng ý trước khi ra về cô còn quay lại cảnh cáo ông ta
- Nêu như chuyện hôm nay tôi đến đây bị lộ ra ngoài thì ông coi chừng tôi đó
Rồi cô rời đi nhưng cô cũng đã ghi âm lại cuộc nói chuyện này để phòng bất trắc
Thấm thoát đã đến ngày đại hội diễn ra trước khi cô đi Đỗ Minh đã chúc cô thành công
Khi đến Đỗ thị cô nói với anh
- Em vào trước anh vào sau nhé
- Tại sao ( Anh hỏi cô)
- Em muốn cho ông ta một cơ hội cuối cùng ( Đỗ Phương nói)
Anh đồng ý cô đi vào chính cài công ty mà cô đã bị cướp đu một cách trắng trợn cô đi vào và lên tiếng
- Xin lỗi mọi người tôi đến muộn
Lúc này Đỗ Duy mới đi ra mọi người đều hướng mắt về phía cô Đỗ Duy thấy cô thì xém tí ngất xỉu ông ta hỏi
- Mày … Sao mày lại đến đây
- Tại sao tôi ko thể đến đây nơi này vốn dĩ thuộc về tôi mà ( Đỗ Phương trả lời)
- Mày đừng mơ nữa di chúc của ba mẹ mày là để lại công ty cho tao ( Đỗ Duy nói)
- Nếu như ông ko tráo đổi di chúc thì người ngồi ở cái ghế kia là tôi
Cô vừa nói vừa chỉ và cái bảng tên có ghi Giám đốc Đỗ thị
- Mày đừng mơ tưởng nữa ( Đỗ Duy nói)
Lúc này Đỗ Hiền cũng đi ra hỏi ông ta
- Ba à! Có chuyện gì vậy?
Ông ta quay lại nói với con gái
- Chỉ là có một số người ghen tức với chúng ta nên quay lại dành đi thôi ( Đỗ Duy trắng trợn nói)
Đỗ Hiền lúc này quay ra nhìn Đỗ Phương nói
- Tôi ko biết cô là ai nhưng cái ghế giám đốc này ba tôi đã ngồi lâu rồi cô đừng hòng mà giật đc sớm muộn gì cái ghế này chẳng vào tay tôi
- Cái ghế Giám đốc đó đáng ra là tôi ngồi và ghế phó giám đốc là em gái tôi ngồi chứ ko phải là 2 cha con cô. Hai cha con cô ngồi cũng đã lâu mà làm đc gì cho công ty chưa? Công ty có đi lên hay ko? ( Đỗ Phương chậm rãi nói với Đỗ Hiền)
Có vẻ như là đã nói chúng tim đen nên cô ta giận cầm ngay ly nước bên cạnh tạt thẳng vào Đỗ Phương mọi người xung quanh nhìn thấy thì ko lại can ngăn mà túm tụm lại nói với nhau
- Đúng là ko biết tự lượng sức mình
- Cha mẹ ko giao lại công ty cho cô ta cũng đúng thôi
Đỗ Phương nêu như là thường ngày thì ly nước đó đừng hòng mà hất vào người cô đc chỉ là đây là một phần trong kế hoạch của cô Đỗ Hiền thấy như vậy tưởng cô dễ bắt nạn nên nói với cô
- Cô thấy mọi người nói gì chưa còn ko mau cút khỏi đây
Đỗ Phương vẫn ko đi lúc này Đỗ Hiền mới gọi to
- Bảo vệ đâu đuổi con ả này ra ngoài