Bảo Nhi cứ thế hét vào trong cái điện thoại
Trần Hùng cũng ko biết phải làm sao chỉ đành nói với mẹ
- Lúc nào con bớt bận 2 anh em con dẫn bạn gái về ra mắt mẹ nhé! Giờ con bận rồi con cúp máy đây
Rồi anh cúp máy luôn để lại cho mẹ anh một cái bực dọc
Vừa đúng lúc Đỗ Phương đi vào thấy anh thở dài trên ghế cô hỏi
- Có chuyện gì mà lại thở dài rồi
- Mẹ anh mới gọi điện kêu anh đem bạn gái về ( Trần Hùng nói)
- Thì anh đem đại một cô nào về đi ( Đỗ Phương trêu Trần Hùng)
- Anh đã như vậy rồi em còn đùa đc ( Trần Hùng nói)
Cô thấy thế thì đi ra đằng sau ôm lấy cổ của Trần Hùng nhẹ nhàng nói với anh
- Em thấy anh căng thẳng nên mới nói như vậy chứ chuyện này anh tính làm sao
- Thì dẫn bạn gái về ra mắt với mẹ chứ sao ( Trần Hùng nói)
Lúc này cô buông tay ra rồi nói
- Chuyện này anh phải nghĩ cho thật kĩ em ko có giống như người ta em có 2 con rồi mà em ko biết bố của tụi nó là ai
Lúc này anh đứng lên ôm lấy cô từ sau lưng rồi nói
- Nếu như anh quan tâm chuyện đó thì anh sẽ ki tỏ tình với em đến lúc về ra mắt mẹ bất quá thì anh nói nó là con anh thôi
- Chẳng lẽ anh lại chấp nhận nuôi con của người khác trong khi còn ko biết người đó là ai ( Đỗ Phương nói với anh)
- Em đừng suy nghĩ nhiều quá (Trần Hùng an ủi Đỗ Phương)
Rồi anh ôm lấy cô sau khi ôm một hồi thì anh hỏi cô
- Mà em lên đây làm gì
- Em lên nói với anh em kiếm đc nhà tay tài xế đã tông chết ba mẹ em rồi ( Đỗ Phương trả lời)
Thật sao? Vậy bây giờ em tính làm gì? ( Trần Hùng hỏi)
- Em tính ép ông ta khai ra là ai thuê ông ta hại bố mẹ em ( Đỗ Phương nói)
- Thế em tính làm thế nào ( Trần Hùng hỏi)
- Anh cho em mượn băng của Trạch Tiêu đi ( Đỗ Phương nói)
- Đc thôi em cho anh địa chỉ đi ( Trần Hùng nói)
Sau khi cô đọc địa chỉ xong anh gọi Trạch Tiêu kêu cậu ta đến vị trí mà cô vừa nói sau đó cô cũng rời đi
Cô đi và nhóm của Trạch Tiêu đi vào một con hẻm nhỏ ở trên đường G cô dừng lại trước một căn phòng trọ nhỏ cô gõ cửa một người đàn ông chừng 50 tuổi đi ra mở cửa mà lúc ông ta ra mở cửa còn làu bàu
- Giờ này mà ai gõ cửa vậy
Ông ta mở cửa ra thấy cô ông ta vội đóng cửa lại nhưng cô nhanh hơn dùng chân đạp thật mạnh vào cái cửa khiến ông ta văng ra còn cái cửa do là của bằng sắt nhưng cũng cũ rồi nên là cũng sập luôn Trạch Tiêu và đàn em đứng bên cạnh thấy vậy tái xanh mặt mày Trạch Tiêu còn nghĩ
- Thế này là thảm cho Trần Hùng rồi
Cô cùng nhóm Trạch Tiêu đi vào cô nói
- Thấy thái độ của ông như vậy xem ra ông biết tôi là ai rồi
Cô lấy một cái ghế gần đó ngồi xuống rồi kêu đàn em của Trạch Tiêu giữ lấy ông ta rồi cô nói
- Muốn sống thì trả lời những câu hỏi của tôi
Ông ta ko nói gì hết cô bắt đầu hỏi
- Ông biết tôi là ai
- Tôi ko biết ( Ông ta trả lời)
- Thế sao lúc thấy tôi ông lại sợ ( Đỗ Phương nói)
Lần này ông ta ko còn gì để trả lời cô nói
- Thành thật một chút đi ko thì đừng có trách
- Cô là đại tiểu thư Đỗ thị ( Ông ta trả lời)