Có lẽ vì quan hệ cùng phòng giữa Bạch Tiểu Trì và Điền Đạt Đan, mọi người cũng lạnh nhạt với Bạch Tiểu Trì rất nhiều.
Bạch Tiểu Trì không chịu được chiến tranh lạnh, ôm răng thẳng thắn cùng Điền Đạt Đan: “Trứng To, hình như họ đã biết…. Anh thích đàn ông…”
Điền Đạt Đan “Hở?” một tiếng.
“Anh đừng bực bội quá.”
“Tôi không bực.” Điền Đạt Đan cười: “Tôi mặc kệ người ta thấy thế nào. Song cậu thì sao? Cậu vẫn ghét bỏ việc tôi thích đàn ông hả?”
Bạch Tiểu Trì ngẩn người, tiếp đó vội lắc đầu.
Hiện tại hắn ước gì Điền Đạt Đan thèm người chút, là đàn ông càng ổn.
Chẳng hạn như hắn cái người đang lắc đầu ở trước mặt này.