Bạch Tiểu Trì lập tức tỉnh táo tinh thần: “Trứng To qua đây! Anh rể trước của chúng ta login!”
Điền Đạt Đan cũng kích động, chống tay một cái nghiêng người nhảy lên giường: “Thế nào, chắc chứ?”
Bạch Tiểu Trì chỉ giơ ngón tay để trên môi ngoảnh mặt về phía Điền Đạt Đan ra hiệu một cái, tiếp đó mở phần mềm biến thanh đã chuẩn bị từ trước ra, chọn giọng nói.
Điền Đạt Đan nhìn Bạch Tiểu Trì ôm cổ họng nói một tràng lời buồn nôn với tai nghe, trong lòng hơi khó chịu.
Bạch Tiểu Trì treo giọng nói rồi đứng lên khoe khoang với Điền Đạt Đan: “Sao? Dễ như trở bàn tay.”
Điền Đạt Đan mất hứng, thờ ơ liếc màn hình: “Lão già đáng chết, âm thanh giả cũng có thể bị lừa, mẹ nó thiểu năng.”
Bạch Tiểu Trì đang chạy thử camera làm lần chuẩn bị cuối cười hì hì: “Năm đó ngay cả phần mềm biến âm tôi cũng chưa dùng, gõ vài chữ người ta đã bị lừa, còn chẳng bằng gã này nữa.”
“…”