Bạch Tiểu Trì giơ chân lên đạp Điền Đạt Đan một phát: “Làm chuẩn bị xong rồi, anh mau cút về phòng mình.”
Điền Đạt Đan thâm tình nhìn hắn: “Thân ái, chị tôi đã ngủ trên giường tôi rồi. Cậu sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi ngủ trên sàn nhà chứ ?”
Bạch Tiểu Trì chống đối: “Giường nhỏ vầy anh còn muốn chen cùng tôi anh có còn nhân tính không hả? Bây giờ cho tôi một người con gái để ôm tôi cũng ngại chen.”
Điền Đạt Đan kệ hắn, tự mình cởi quần áo.
“Mẹ ơi tôi chưa đồng ý cho anh ngủ anh có biết không cái tên gay già chết toi.” Bạch Tiểu Trì đạp gã: “Anh có nói đạo lý hay không?”
Điền Đạt Đan vứt quần áo qua một bên, tiếp theo chui vào chăn: “Không nói.”
“Anh đây là đồ mặt dày.” Bạch Tiểu Trì cũng bực bội cởi quần áo: “Nếu để ở quê Sơn Đông tôi thì hạng người như anh đi trên đường đã bị đánh chết rồi.”
“Rồi, rồi, tối muộn rồi ngủ đi.”Điền Đạt Đan duỗi tay tắt đèn bàn: “Ngủ.”