Mấy lon bia vô bụng hắn bắt đầu giở trò rượu điên.
Bạch Tiểu Trì lôi cổ Điền Đạt Đan kể về lịch sử của mình.
Từ đi tiểu không làm ướt quần yếm rồi tiếp tục tới bây giờ 50 đồng một cái mô hình taobao.
Bạch Tiểu Trì từ việc lớn đến việc nhỏ chưa bỏ sót điều gì mà kể hơn 20 năm tầm thường của mình.
Thành tích tiểu học hạng trung.
Thành tích cấp 2 hạng trung.
Thành tích cấp 3 hạng trung.
Đại học thi vào một trường phổ thông, bị chuyển qua chuyên ngành máy tính.
Cả đời theo nề nếp cũ bố mẹ cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Con trai độc nhất là kỳ vọng lớn nhất của họ.
Cuộc sống của Bạch Tiểu Trì chưa đến nỗi là tệ, cũng chẳng coi là quá tốt.
Giờ tốt nghiệp, cầm tấm bằng tốt nghiệp tựa hồ cũng không phải có giá trị đi tìm việc làm.
Nỗ lực hai năm, vẫn chưa thể trụ vững ở nơi thành phố phồn hoa này.
Mặt Bạch Tiểu Trì bị rượu nhuộm thành đo đỏ.
“Bố mẹ tôi rất tự hào nói với tôi, họ có lương hưu, chẳng cần tôi bỏ tiền ra dưỡng lão cho họ.”
Điền Đạt Đan muốn lôi lon bia trong tay Bạch Tiểu Trì ra.
“Tôi muốn trở nên nổi bật, tôi muốn có thể tự nuôi được bản thân.”
Bạch Tiểu Trì đột nhiên uống một hớp lớn.
“Kết quả mợ nó bị uy hiếp còn cần anh tên biến thái khốn khiếp này ra mặt thay tôi.”
Rốt cuộc Điền Đạt Đan cướp được lon bia.
“Anh nói xem người phương nam các anh có tây hóa. Chơi mẹ nó chơi mẹ nó, là so với nghe làm mẹ ông cao cấp hơn.”
Điền Đạt Đan không nhịn được nâng hắn lên: “Ông đây đéo hầu cậu cút đi ngủ cho tôi!”
Bạch Tiểu Trì cọ cọ đầu vai hắn.
“Trứng To…”
Điền Đạt Đan chấn động.
Gã chẳng ưa cái tên Trứng To này.
Song Bạch Tiểu Trì mới vừa gọi vậy, gọi đến nỗi lòng gã mềm đi tý xíu.