Hai người hẹn ở một quán cafe, vừa vào cửa Bạch Tiểu Trì đã nói ra một tràng khổ tâm.
“Chị em thật sự là thẳng nam.” Bạch Tiểu Trì bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Em nghĩ lý do em mơ thấy việc đó có thể vì uống quá nhiều. Nhìn chằm chằm mông anh ta… Mông anh ta dễ nhìn cũng đâu thể trách em. Em cho rằng em vẫn là thẳng. Ừ, chắc chắn vậy.”
Tô Phỉ đặt cốc cafe xuống, vẫn vẻ mặt cười híp mắt: “Con người chị coi trọng chữ tín, đã nói sẽ giấu Tiểu Đan thì sẽ không nói cho nó. Có điều… Lời em vừa nói —— ”
Cô nháy mắt: “Nếu em thật sự nghĩ thế, hiện tại sẽ ngồi ở đây sao?”