Mục lục
Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vĩ Hào nhìn thấy Quách Gia Nhân, gật đầu nói: "Được, nếu Quách ca đã lên tiếng, thì tôi đương nhiên phải nể mặt rồi" Hắn nghe nói Quách Bỉnh Liêm cũng ở đây, đương nhiên không dám làm càn, hơn nữa Quách Gia Nhân cũng có chút giao tình, cho nên cũng phải nể mặt hắn một chút, liền khoát tay với hai gã thủ hạ, hai người kia liền lui về sau lưng hắn, để cho ba nàng đi qua.

Chẳng qua, Trương Vĩ Hào vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt nhìn Samantha căm hận nói: "Loại đàn bà có chồng này dám quản ngay cả chuyện của tôi..."

Quách Gia Nhân cũng nhìn, trong lòng vừa động, cười nói: "Loại đàn bà tự cho là đúng này, không đáng phải tức giận, chúng ta đã lâu rồi không gặp, qua bên kia làm vài ly, thế nào?"

Trương Vĩ Hào trong lòng tức giận, nhìn ai cũng không thuận mắt, cũng không muốn ở trong đại sảnh nữa, gật đầu đi theo Quách Gia Nhân ra ngoài, đi đến phòng nghỉ khách quý trên lầu ba, ngồi xuống ghế sô pha bên trong, hỏi: "Quách ca không phải thích loại đàn bà có chồng như Samantha sao? Tại sao nghe lời anh nói, hình như rất không hài lòng với nàng?"

Quách Gia Nhân lấy hai cái ly và chai rượu trong tủ ra, đi đến bên cạnh Trương Vĩ Hào, ngồi xuống, rót rượu, thở dài nói: "Ấn tượng với nàng ta cũng rất tốt, cảm thấy có thể làm bạn được, nhưng mà bây giờ phát hiện ra con đàn bà này rất dâm tiện, bây giờ ngay cả hứng thú chơi đùa với nó tôi cũng không có".

Trương Vĩ Hào kinh ngạc nói: "Anh... anh nói là Samantha sao? Dâm tiện? Tôi cảm thấy nàng ta là người nghiêm trang nhất mà".

Quách Gia Nhân thở dài: "Tôi vốn cũng cho là thế, gần đây phát hiện ra, trước mặt người khác nàng ta giả vờ nghiêm trang, nhưng lại nuôi một thằng mặt trắng mười mấy tuổi trong tạp chí, hai người cơ hồ ngày nào cũng cùng một chỗ, đi đâu cũng có đôi có cặp"

Trương Vĩ Hào nghe xong, trợn mắt há mồm, sửng sốt nửa ngày mới lên tiếng: "Có chuyện vậy sao?"

Quách Gia Nhân nói: " Tôi còn lừa cậu sao?"

Trương Vĩ Hào cười to nói: " Thật là không ngờ, chẳng qua dâm tiện thì có liên quan gì, anh cũng không phải là thiếu nam thanh thuần, càng dâm đãng thì càng dễ bắt đầu, không phải sao?"

Quách Gia Nhân thở dài: "Nếu là gái bao của đại phú hào, thì tôi đương nhiên không để ý, nhưng ấn tượng của nàng trong lòng tôi vô cùng tốt, bây giờ đột hiên biết nàng thế này, thật sự không chấp nhận nổi... tôi đã không còn thấy hứng thú với nàng, về sau nhìn đàn bà không nên nhìn ngoài mặt".

Trương Vĩ Hào uống xong một hớp rượu, trong mắt lộ ra một tia dâm tà, cười gian nói: "Trước kia tôi thấy Quách ca thích nàng, cho nên mới không đi đến tạp chí xã, con đàn bà đã có chồng này bộ dáng thật là mê người, từ bỏ thật đáng tiếc, nếu Quách ca không ngại, bản thân tôi không cần biết nàng ta là loại người nào, thật đúng là muốn biết Samantha lên cơn hứng thì sẽ như thế nào".

Quách Gia Nhân đang chờ những lời này của hắn, cười nói: " Tôi cũng đâu có để ý nàng ta là loại người gì, chẳng qua, loại đàn bà này tuy rằng dâm đãng, nhưng trước mặt người khác vẫn làm ra vẻ đứng đắn, không dễ dàng làm được.

Trương Vĩ Hào cười ha hả nói: "Tôi thấy Quách ca mới là người không kiên nhẫn, còn coi trọng tình cảm với nàng, ở HongKong thì nàng ta còn có thể chạy thoát lòng bàn tay của tôi sao?" Ngụ ý tựa hồ như muốn miễn cưỡng.

Quách Gia Nhân câu mày nói: "Cái này không tốt đâu, Samantha dù sao cũng không phải là một tiểu nhân vật, quen biết cũng nhiều, nếu ầm ĩ lớn quá nàng ta không chịu bỏ qua, thì sẽ có phiền toái"

Trương Vĩ Hào cười nói: "Việc này tôi rất có kinh nghiệm, nàng ta không ầm ĩ nổi đâu" Tiếp theo, ra vẻ thần bí nói nhỏ bên tai của Quách Gia Nhân: "Tôi có loại thuốc kích dục mạnh từ Nhật đến, cho dù là liệt nữ trinh tiết cũng biết thành dâm nữ phạm tội cưỡng gian, đến lúc đó tôi không kiện nàng cưỡng gian tôi đã là khách khí rồi!"

Quách Gia Nhân không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt, cũng cười nói: " Xem ra tôi quá lo lắng, còn có một loại thuốc thần kỳ như vậy, đúng rồi, nữ trợ lý bên cạnh Samantha cùng với thằng mặt trắng đó cũng biết chút công phu, người của cậu cũng đừng quá đắc ý, phải mang nhiều người"

Trương Vĩ Hào không cho là đúng, nói: " Thời đại nào rồi, mà còn nói công phu? Chẳng qua anh yên tâm, tôi sẽ chọn lúc nàng không có ai bên cạnh mới ra tay"

Quách Gia Nhân có chút thất vọng, hắn hy vọng Thạch Thiên và Trương Vĩ Hào đấu với nhau trước, xấu hổ cười nói: "À... tôi cũng chỉ vì nghĩ cho cậu...." Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Trương Vĩ Hào cười gian nói: "Đến lúc đó sẽ để cho anh lên, tôi sự thật sợ sau khi uống thuốc rồi, mãnh liệt quá, tôi không ứng phó nổi, lần trước tôi đã thử với một người, bởi vì không thể thỏa mãn mà thiếu chút nữa đã bị con điên kia cắn chết, may mắn là thoát được, phải nhờ hai thằng vào mới làm nổi"

Quách Gia Nhân nhất thời động tâm, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn cự tuyệt, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bị người nhà biết thì nguy.

***

Trình Bội Ny đi theo Samantha và Thạch Hiểu Mẫn về chỗ ngồi, dần dần ổn định được cảm xúc, rồi quay sang tỏ vẻ cảm tạ Thạch Hiểu Mẫn và Samantha: "Cảm ơn Samantha tiểu thư và vị tiểu thư này, nếu hai người không đến giúp tôi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì".

Samantha mỉm cười không nói gì, còn Thạch Hiểu Mẫn thì hưng phấn trước mặt thần tượng, tự giới thiệu: "Em tên là Thạch Hiểu Mẫn, chị cứ gọi nhũ danh của em là được, em rất thích chị hát, vì giọng hát của chị rất hay, chị ký tên cho em được không?"

Trình Bội Ny có chút xấu hổ nói: " Thạch tiểu thư quá khen, chị chỉ là một ca sĩ nhỏ mà thôi, làm sao dám ký tên cho người ta..."

Thật ra thì bộ dáng cùng với giọng hát của Trình Bội Ny đều thuộc hàng cao cấp cả, chỉ là trong giới giải trí quá mức phức tạp, nàng thích ca hát nên mới đi chuyến này, bởi vì không giao tiếp, nên bình thường không có qua lại với những lão đại lớn, nên không thể tiến vào hàng ngũ ngôi sao lớn!"

Thạch Hiểu Mẫn cũng không để ý, năn nỉ nói: "Dù sao em vẫn thích nghe chị hát, chị ký cho em một cái đi, được không?"

Trình Bội Ny đỏ mặt nói: " Được rồi, nhưng chị không mang bút...."

Thạch Hiểu Mẫn thấy nàng đã đồng ý, nhưng nàng cũng đang mặc lễ phục, làm gì mà mang bút, vội nói: "Để em đi tìm, chị đợi em..." Nói xong liền đứng dậy, chạy lại chỗ một quý ông đang đứng bơ vơ gần đó, không tìm được bạn nhảy, lại hỏi: "Tiên sinh, anh có bút không?"

Người kia nghe được, liền quay đầu lại, nói: "Xin lỗi… tôi không có... a… Hiểu… Hiểu Mẫn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK