Khi trở lại giảng đường, Samantha đã nói chuyện xong, đang tiếp nhận câu hỏi của các học sinh. Thạch Thiên đuổi Hạng Kiều cùng Lao Thư, ngoắc ngoắc tay với Samantha ở trên bục giảng, ý bảo nàng chấm dứt giảng bài hôm nay nhanh lên một chút, lại dùng tay chỉ chỉ về phía xe, ý bảo mình ở trong xe chờ nàng, sau đó cũng không để ý nàng có phản ứng gì, xoay người đi ra ngoài.
Samantha tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút không yên lòng sau khi trả lời một vấn đề, thì hướng tới mọi người tỏ vẻ xin lỗi, nói mình còn có chuyện quan trọng, hôm nay chỉ có thể nói đến đây thôi, sau đó trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các sinh viên học sinh mà đi ra ngoài.
Hai người vào trong xe cũng không nói lời nào, một lát sau, Samantha không nhịn được hỏi: "Mới vừa rồi đuổi theo cậu ra ngoài sao giống Hạng Kiều em của Hạng Hồng vậy?"
Hiện tại lúc này đường Hongkong xe rất nhiều, bọn họ đi trong dòng xe đi một chút lại dừng, đi cực kỳ thong thả, Thạch Thiên đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, nghe vậy chỉ "ừm" một tiếng.
Samantha tiếp tục hỏi: "Hạng tiểu thư truy theo cậu ra ngoài có vẻ rất là hưng phấn, thoạt nhìn tựa hồ rất thích cậu!"
Thạch Thiên mở mắt ra trách mắng: "Cô đừng nhiều lời!"
Samantha cười lạnh nói: "Cậu xem thế nào cũng giống như có chút sợ nàng ta, nhìn thấy nàng ta đã nhanh chân bỏ chạy?"
Thạch Thiên tức giận nói: "Lão tử sợ nàng ta sao? Lão tử là ngại nàng ta quẩn quanh người rất phiền, cho nên mới tránh đi". Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Samantha nói: "Tôi thấy không đơn giản như vậy… sau đó hai người sao lại cùng nhau trở về, bằng vào bản lãnh của cậu nàng ta chẳng lẽ còn có thể đuổi theo được? Câu có phải dở thủ đoạn vui đùa với Hạng tiểu thư hay không, Trung Quốc có câu cái gì là… lạt mềm buộc chặt, khi hai người trở về khóe mắt của nàng ta còn có dấu nước mắt, rõ ràng bị cậu làm cho khóc, nhất định là bị cậu dùng thủ đoạn gì mê hoặc rồi".
Thạch Thiên cả giận nói: "Phì! Ta bởi vì nàng ta khóc quá, nể mặt chị của nàng ta không muốn nàng ta khóc nhiều quá, mới chủ động hiện thân, nếu không nàng ta đương nhiên đuổi không kịp rồi. Lão tử tán gái còn cần phải có thủ đoạn sao? Hiện tại không phải là nàng ta muốn bám theo lão tử, mà là lão tử không muốn để nàng ta bám theo!"
Samantha bán tín bán nghi, bất quá nàng biết Thạch Thiên này chỉ là người dã man không nói lý, cho nên sẽ không nói xạo, ngạc nhiên nói: "Hạng tiểu thư trông xinh đẹp đáng yêu như thế, cực kỳ hiếm thấy, chẳng lẽ cậu một điểm cũng không động tâm sao?"
Thạch Thiên mỉm cười nói: "Các cô gái xinh đẹp thì rất nhiều, ví dụ như cô cũng rất đẹp, chẳng lẽ lão tử thế nào cũng phải động tâm sao? Có những phụ nữ quá phiền toái, nếu như bị quấn lấy thì hậu hoạn vô cùng, gỡ ra không được, gỡ ra không được…" vừa nói vừa lắc đầu đối với Samantha.
Samantha nghe khẩu khí của hắn tựa hồ là nói mình là "phiền toái gỡ ra không được", nhớ tới thái độ của hắn bình thường đối với mình quả thật là không muốn dính tới nàng, nhất thời cảm thấy vạn phần tức giận, buột miệng nói: "Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không quấn lấy cậu…" nói xong mới cảm thấy lời này không thích hợp, trên mặt mắc cỡ đỏ bừng, từng trận nóng lên, sợ Thạch Thiên nhìn ra vẻ khác thường của nàng, vội vã xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng mắng to Thạch Thiên đáng giận, làm hại mình thất thố. Lại nghĩ Thạch Thiên này thật sự là kỳ quái, có đôi khi đối với phụ nữ là ai đến cũng không cự tuyệt, có khi lại trái ngược… bất tri bất giác lòng hiếu kỳ đối với Thạch Thiên lại gia tăng vài phần.
***
Thạch Thiên hai ngày qua cũng ở tại khu nhà trên đỉnh núi, cho tới hôm nay là đêm 30, Thạch Thiên sau khi về đến khu nhà cấp cao đã dẫn Kim Hinh cùng những người trong khu nhà theo, đi tiếp hai chị em Thạch Lệ. Quản gia Luyet vốn muốn lưu lại mấy người trông nhà, lại bị Thạch Thiên phản đối, ai mà dám tới nhà của lão tổ tông của trộm mà trộm đồ, thì quả thật là thiếu may mắn.
Những người làm thuê này mặc dù không phải hậu nhân của Thiên Thạch thành bảo, nhưng thật ra cũng đều là tâm phúc tin được trong tòa thành, nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ đến hầu hạ Thạch Thiên, mơ hồ đều nói một ít về thân phận của Thạch Thiên, thấy Thạch Thiên bình thường mặc dù đối với bọn họ lạnh nhạt, nhưng vào lễ mừng năm mới còn có thể nhớ tới bọn họ, đều mừng rỡ vạn phần.
Đoàn người điều khiển hơn mười chiếc xe nổi tiếng thế giới, hướng về chỗ ở của hai chị em Thạch Lệ, ở chính giữa là hai chiếc Rolls-Royce đen, chiếc phía trước là Thạch Thiên cùng Kim Hinh ngồi, chiếc sau mới chỉ có tài xế, là chuẩn bị cho hai chị em Thạch Lệ. Dọc theo đường đi, người đi đường đều ghé mắt nhìn, đoán có phải là đại nhân vật gì đến dò xét Hongkong hay không.
Tới nơi, Thạch Thiên cùng Kim Hinh hai người xuống xe lên lầu, sau khi vào cửa nhìn thấy hai chị em Thạch Lệ đang bận rộn ở trong bếp, trên bàn bếp chất đầy đồ ăn mới mua.
Thạch Hiểu Mẫn thấy Kim Hinh hoan hô một tiếng, chạy ra ôm lấy nàng hô lên: "Chị Kim Hinh mới đến à, chúng ta còn tưởng rằng hai người muốn len lén đón lễ mừng năm mới riêng chứ".
Kim Hinh cười nói: "Sao có thể như vậy…"
Thạch Thiên nhìn phòng bếp một chút hỏi: "Các người mua nhiều thức ăn như vậy để làm chi? Không phải nói để ta an bài rồi sao!"
Thạch Hiểu Mẫn hì hì cười nói: "Chúng ta lo lắng đối với ngươi, cảm thấy tự mình chuẩn bị thì an toàn một chút, hai ngày nay cũng không thấy ngươi trở về, ngươi thật ra nói một chút xem, chuẩn bị cái gì cho lễ mừng năm mới?" Không đợi Thạch Thiên trả lời, đã nói tiếp: "Nhìn ngươi hai tay trống trơn trở về, cái gì cũng không mang theo, quả nhiên không ngoài dự tính của chúng ta".
Thạch Thiên trách mắng: "Lão tử còn cần phải tự mình chuẩn bị sao? Các ngươi theo ta đi là được, đem mấy thứ đó ném đi, xe đang ở dưới chờ đó".
Thạch Lệ nghe vậy cũng từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc nói: "Đi ra ngoài? Không phải nói chúng ta ở nhà ăn lễ mừng năm mới sao, còn ra ngoài làm gì?"
Thạch Thiên cười nói: "Là ở nhà ăn lễ mừng năm mới, bất quá ta dẫn bọn ngươi đi xem nhà mới một chút, các ngươi nếu thích thì có thể cứ ở lại chỗ này".
Thạch Lệ khó hiểu hỏi: "Ngươi mua nhà mới sao?"
Thạch Thiên nói: "Không phải ta mua, một chút nữa sẽ rõ, các người đừng có nói nhiều như vậy, cứ đi xem sẽ biết".
Thạch Lệ mờ mịt gật đầu, nàng mặc dù cũng không hỏi lại chuyện của Thạch Thiên, nhưng biết hắn tuyệt không bình thường, có lẽ hôm nay có thể thừa cơ hội lễ mừng năm mới, tiến thêm một bước hiểu rõ bí mật mà Thạch Thiên ẩn dấu, nên cũng không phản đối nữa.
Thạch Hiểu Mẫn hô: "Bây giờ chưa thể đi, còn có người chưa tới".
Thạch Thiên kỳ quái nói: "Còn có người sao? Là người nào hả?"
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Còn Samantha tiểu thư nữa, nàng cũng chỉ có một mình ở tại Hongkong ăn lễ mừng năm mới, nói sẽ cùng đến nhà chúng ta náo nhiệt một chút".
Kim Hinh ngạc nhiên nói: "Samantha cũng tới sao, thật sự là tốt quá!"
Thạch Thiên nói: "Nàng ta không phải người Pháp sao? Sao lại còn đón năm mới, ở chỗ bọn họ không phải đã sớm đón rồi sao".
Thạch Hiểu Mẫn giải thích: "Samantha tiểu thư là con lai, mẹ của nàng là người Trung Quốc, cho nên vẫn đón năm mới ở đây".
Thạch Thiên nghĩ thầm khó trách mới vừa rồi lúc tan sở, Samantha vẻ mặt có chút kỳ quái, tựa hồ có chuyện dấu mình, thì ra là hôm nay đến cùng với bọn họ dự lễ mừng năm mới.
Thạch Lệ nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Dù sao Samantha tiểu thư còn chưa tới, chúng ta đem đồ ăn dọn lại đi, Hongkong nóng như vậy, rất dễ hư".
Kim Hinh cũng theo vào hỗ trợ, lúc này chuông cửa vang lên, Thạch Hiểu Mẫn hoan hô nói: "Nhất định là Samantha tiểu thư tới rồi, ta đi mở cửa".
Mở cửa ra quả nhiên là Samantha, vẻ mặt kỳ quái nói: "Trong tòa nhà này của mọi người có đại nhân vật nào ở sao? Dưới lầu có bố trí rất hoành tráng…"
Chị em Thạch Lệ không biết dưới lầu đều là xe xịn, đang chờ mọi người đi xuống, cũng không rõ lắm ý của Samantha là gì.
Kim Hinh lại hết sức rõ ràng, chỉ vào Thạch Thiên cười nói: "Còn không chính là hắn sao".
Thạch Thiên cũng không muốn giải thích với chị em Thạch Lệ cùng Samantha, thúc giục nói: "Thu dọn nhanh lên một chút, xuất phát thôi, dưới lầu có rất nhiều người còn đang chờ".
Chờ mọi người đi xuống lầu, Thạch Lệ cùng Thạch Hiểu Mẫn cuối cùng cũng rõ ràng Samantha nói "bố trí hoành tráng" là có ý tứ gì, chỉ thấy con đường phía trước đậu đầy xe hơi xa hoa, ít nhất cũng hơn hai mươi chiếc, người trên xe cũng đã xuống xe, nhìn thấy Thạch Thiên cùng các nàng đi ra, cùng nhau hướng tới bọn họ khom người hành lễ, hết sức kính sợ.
Quản gia Luyet mặc lễ phục tự mình mở cửa một chiếc Rolls-Royce, nghênh đón bọn họ lên xe, Thạch Thiên không muốn dọc theo đường đi bị Thạch Lệ cùng Thạch Hiểu Mẫn vặn hỏi ngọn nguồn, đối với hai chị em cùng Samantha nói: "Ba người ngồi ở xe này, ta cùng Kim Hinh ngồi ở xe phía sau" Nói xong đã kéo Kim Hinh tự mình mở cửa xe lên một chiếc Rolls-Royce khác.
Sau khi lên xe, Samantha hỏi: "Đây… đây là muốn đi đâu? Không phải nói ở nhà dự lễ mừng năm mới sao?" lại thấy Thạch Lệ cùng Thạch Hiểu Mẫn trên mặt so với mình còn muốn mờ mịt hơn, rõ ràng cũng không biết đi nơi nào.
Thạch Lệ lắc đầu nói: "Thạch Thiên nói dẫn chúng tôi đi nhà mới, chúng tôi cũng không biết là nơi nào".
Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: "Tiểu tử này vẫn luôn thần thần bí bí, không biết có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta, lần trước cầm một bộ trang sức kim cương đưa cho ta, nhưng lại nói nó không đáng giá gì đó, ai mà biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa!"
Samantha nhớ tới chuyện trang sức nọ, trong lòng cũng cảm thấy vừa kỳ quái vừa buồn cười, rõ ràng là hai chị em này mặc dù là thân nhân của Thạch Thiên, nhưng đối với hắn thật ra cũng không hiểu rõ.
Lúc này mọi nhà cũng đang vội vàng về đón lễ mừng năm mới, xe trên đường cũng rất thưa thớt, ngay cả xe taxi cũng ít đến đáng thương, bởi vậy dọc theo đường đi chạy hết sức trót lọt, chỉ chốc lát đã tới toàn nhà mới được kiến tạo của Thiên Thạch thành bảo, cũng chính là tòa nhà hội sở hoa viên ban đầu thuộc về tập đoàn Tinh Hồng Cát.
Hiện tại nơi này đã bị Thiên Thạch thành bảo cải tạo một phen, đưa đến rất nhiều cây cối cùng đồ trang sức trân quý, kể cả cảnh quan bên ngoài cũng đã hoàn toàn khác trước.
Samantha cùng chị em Thạch Lệ cũng cảm giác được nơi này hình như đã từng biết, nhưng nhất thời không nhớ ra, chờ xe chạy đến gần, chứng kiến mấy tòa nhà cũ chỉ là tu sửa, cũng không có xây lại mới nhớ tới nơi này là chỗ nào, đều thất kinh.
Thạch Hiểu Mẫn còn trẻ con nhất, tâm lý giấu không được, hô lên: "Nơi này… nơi này không phải lần trước Oa Tử đã tổ chức sinh nhật, là hội sở của tập đoàn Tinh Hồng Cát sao… sao lại… sao lại tới nơi này?"