Mục lục
Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên lần nữa bị đánh thức, thì du thuyền đã về tới bến tàu, sau khi lên bờ Thạch Thiên trực tiếp tìm Laurent, đem hắn kéo vào một gian phòng không có ai, đối với thân thể của hắn một lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới, luồng chân nguyên do Thạch Thiên chuyển biến thành lực lượng cũng vẫn giống như hơn trăm năm trước, cơ hồ không có biến hóa, chống đỡ thân thể già yếu của Laurent.

Bất quá Thạch Thiên cảm giác chỉ cần cỗ lực lượng này tồn tại, thân thể đã già yếu của Laurent tuy đã dần dần suy yếu nhưng vẫn còn có thể sống thật lâu, hắn hiểu rõ luồng lực lượng này của mình, bản thân Laurent cũng nói qua, từ khi có lực lượng này, bất cứ thương bệnh gì cũng có thể lập tức khép lại, chỉ là không biết có thể làm cho Laurent cũng sống lại hay không.

Laurent không hiểu Thạch Thiên tại sao kiểm tra thân thể của hắn, bắt đầu cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chờ Thạch Thiên kiểm tra hết mới hỏi: "Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không có phát sinh việc gì, ta chỉ muốn biết rõ ràng ngươi tại sao lại có thể trường thọ như vậy".

Laurent kích động nói: "Cái này ta biết!"

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Ngươi… ngươi biết?"

Laurent kích động lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên biết, là lực lượng thần kỳ nọ của chủ nhân đã làm cho Laurent sống lâu như vậy".

Thạch Thiên nổi giận nói: "Biến! Cái này lão tử cũng biết".

Laurent vội vàng đứng lên lúng túng nói: "Vâng vâng vâng, chủ nhân đương nhiên biết điều này, Laurent cũng nên biến… cũng nên biến…" nói xong liền đi ra ngoài.

Thạch Thiên quát: "Trở về, ta còn có chuyện hỏi ngươi".

Laurent đi chưa được mấy bước, nghe vậy vội vàng lui trở về trước mặt Thạch Thiên, cũng không dám ngồi hỏi: "Chủ nhân có gì nói thì cứ hỏi".

Thạch Thiên nói: "Ngươi từ lần nọ thiếu chút nữa ... thiếu chút nữa chết, thì có chịu qua thương thế gì không?"

Laurent mờ mịt nói: "Cũng không".

Thạch Thiên nói: "Cẩn thận nghĩ lại đi".

Laurent nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Thật sự là nghĩ không ra, chỉ là mấy chục năm gần đây có mấy lần bệnh, bất quá bởi vì có lực lượng thần kỳ của chủ nhân, không cần đi bác sĩ uống thuốc cũng tự khỏi. Chủ nhân, là thật không có, từ khi chủ nhân dẫn theo mấy người cha ta diệt tam đại gia tộc, ai còn dám đến gây chuyện với Thành bảo? Người bình thường cũng không thể thương tổn tới ta, bản thân khi ở trong tòa thành đối luyện, tất cả mọi người đều rất có chừng mực, sẽ không bị thương, hơn nữa từ khi Laurent có lực lượng của chủ nhân, trong tòa thành cũng không có đối thủ".

Thạch Thiên tức giận nói: "Ngươi mấy năm qua cũng thật là dễ chịu!"

Laurent thấy Thạch Thiên vẻ mặt không hài lòng, nhất thời nghĩ không rõ mình không bị thương thì có cái gì không đúng, lo lắng bất an nói: "Đây đều là chủ nhân ban cho, chủ nhân có việc gì thì cứ việc phân phó, đừng nói là bị thương, chỉ cần có thể vì chủ nhân mà làm việc, Laurent chết cũng nguyện ý".

Thạch Thiên gật đầu nói: "Đưa tay đến đây".

Laurent vội vàng duỗi tay đưa đến trước mặt Thạch Thiên, Thạch Thiên đem tay áo của Laurent kéo lên trên, ngón tay khẽ rạch lên trên cánh tay của hắn, nhất thời cắt ra một đường, một tia máu tươi cũng chảy ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thạch Thiên nói: "Bản thân vận công chữa thương, một hồi cho ta xem vết thương".

Laurent sắc mặt không chút thay đổi, mơ hồ có chút đoán được Thạch Thiên làm như vậy là muốn nghiên cứu mình tại sao lại có thể trường thọ, vội vàng ngồi xuống một bên vận công cầm máu chữa thương.

Qua chừng một tiếng, Thạch Thiên kéo cánh tay bị thương của Laurent lên xem, chỉ thấy vết thương máu đã đông lại, Thạch Thiên lấy tay lấy khối máu đã ngưng kết đi, vết thương lại chảy máu, bất quá cũng chỉ có một chút, rồi lập tức lại ngừng lại.

Thạch Thiên thở dài một tiếng, đối với kết quả này cũng không hài lòng. Hắn sở dĩ hỏi Laurent có từng bị thương qua hay không, là bởi vì muốn biết thân thể Laurent có thể giống như mình hay không, sau khi bị thương thì tự động phục hồi như cũ, hơn nữa không để lại bất cứ vết sẹo gì. Bây giờ xem ra Laurent sau khi bị thương cũng giống như người thường, chỉ là có thể khép lại, mà không phải là phục hồi như cũ, phỏng chừng thân thể của hắn cũng không thể sống lại, như vậy Samantha cũng là thể sẽ giống như Laurent.

Bất quá Thạch Thiên chủ yếu là muốn biết Laurent cùng Samantha hai người tại sao có thể đem chân nguyên của hắn dung hợp vào trong thân thể của mình là vì nguyên nhân gì, để có thể làm cho mấy người Thạch Lệ cũng trường mệnh trăm tuổi. Ngẫm nghĩ một ít điểm mấu chốt, lại hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy sau khi bị thương nặng trở về Thành bảo, tình hình ta dùng chân nguyên trị thương cho ngươi ra sao?"

Laurent mặt đỏ lên nói: "Chỉ nhớ rõ một điểm, lúc ấy ta liều mạng một hơi trở lại Thành bảo rồi trên cơ bản cái gì cũng không biết, cho đến khi được chủ nhân cứu mới khôi phục lại tri giác".

Thạch Thiên nói: "Nói một chút cảm giác của ngươi vào lúc đó".

Laurent nói: "Lúc ấy bởi vì làm mất đồ của chủ nhân, thầm nghĩ phải về đến thành bảo gặp chủ nhân một lần, cầu chủ nhân tha thứ thì mới chết".

Thạch Thiên nói: "Ta hỏi chính là cảm giác của thân thể ngươi, chứ không phải suy nghĩ của ngươi".

Laurent suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau khi bị thương trên đường trở về Thành bảo, bắt đầu thì cảm thấy vết thương toàn thân kịch liệt đau đớn, sau lại không có cảm giác gì, toàn thân tê dại, chỉ cảm thấy tính mạng giống như đang dần dần rời đi, vết thương cũng không cảm thấy đau đớn chút nào, tới Thành bảo thì luồng khí nọ đã trống rỗng, cái gì cũng không biết. Mặc dù Laurent cho tới bây giờ cũng chưa chết qua, nhưng lúc đó cảm thấy chính là đã chết".

Thạch Thiên nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Laurent quả thật đã rất gần với tử vong, mình nếu cứu chậm một chút, thì có thể cũng cứu không được mạng của hắn, bằng không cũng không trong cơn giận dữ dẫn người bôn ba ngàn dặm, tiêu diệt ba gia tộc hắc bang kia. Đột nhiên trong lòng chợt động, Laurent cùng Samantha chỗ giống nhau chẳng phải là hai người cũng đã phi thường đến gần với tử vong sao? Hơn nữa đều bởi vì ngoại lực mà dồn bọn họ tới hấp hối.

Dưới loại tình huống này hai người bọn họ đâu chỉ là nguyên khí đại thương, sức sống bản thân cũng gần như là biến mất, đương nhiên không thể bài xích chân nguyên mà Thạch Thiên đưa vào, có lẽ đúng là bởi vì dạng này, cho nên mới làm cho chân nguyên của Thạch Thiên "thừa dịp nhà trống mà vào", thay thế chân nguyên đã bị đánh tan của bọn họ, hình thành một loại sức sống càng cứng cỏi hơn.

Nếu như quả thật là vậy, Thạch Thiên thật ra cảm giác quá đơn giản, chỉ cần vận công đem chân nguyên của các nàng Thạch Lệ tiêu trừ, đoạn tuyệt sinh cơ của các nàng, rồi đưa chân nguyên của mình vào mà từ đó làm cho các nàng có được sức sống mới là được. Nhưng hiện tại chỉ là suy đoán, còn chưa thể khẳng định, vạn nhất suy đoán có sai lầm, cho dù có cứu sống lại, các nàng mất đi chân nguyên cũng không có cách nào khôi phục lại như trước, đừng nói là trường mệnh trăm tuổi, có thể sống được mười ngày đã là không tệ rồi.

Bất quá phát hiện này cũng làm cho Thạch Thiên mừng rỡ vạn phần, dù sao thời gian cũng còn dài, không cần sốt ruột, mình lại nghiên cứu nội dung trong Thái Ất bí điển một phen, xem một chút có chi tiết này mà trước kia không chú ý tới hay không, thật sự không được thì sẽ đi tìm mấy người đáng chết mà thí nghiệm một chút, như vậy sẽ là vạn vô nhất thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK