Mục lục
Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn khi về đến nhà, Thạch Lệ đã ở nhà rồi, nàng vô cùng kinh ngạc hỏi: "Hiểu Mẫn, không phải ngày hôm nay em đi làm sao, thế nào mà hai người lại cùng nhau trở về."

Thạch Hiểu Mẫn thở phì phì nói: "Hỏi hắn đi, tiểu tử này ngày hôm nay cũng đi làm rồi, lại cùng làm một chỗ với em nữa."

Thạch Lệ đột nhiên hiểu ra, bất quá không nghĩ tới điểm bất thường, nói: "Đi làm cũng tốt, cuối cùng so với ở nhà còn hay hơn... ít nhất ... Sẽ không buồn chán, còn có thể học được vài thứ."

Thạch Hiểu Mẫn cả giận nói: "Em không phản đối hắn đi làm, chỉ là hắn... Ngày đầu tiên hắn đi làm đã gây rắc rối rồi..."

Thạch Lệ giật mình nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thạch Thiên cười nói: "Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ta có thấy rắc rối gì đâu..."

Thạch Hiểu Mẫn trừng to mắt nói: "Còn dám nói không có, chị, ngày hôm nay hắn đi làm đã đánh người đó."

Thạch Thiên phản bác nói: "Ta là bảo vệ của công ty tạp chí, có dâm tặc muốn xông vào công ty quấy rầy các ngươi, ta đương nhiên phải đuổi bọn họ ra ngoài rồi."

Thạch Hiểu Mẫn phun phì phì nói: "Ta xem ngươi mới là dâm tặc á, ta hỏi ngươi, trên cổ ngươi...Có vết son hông kia là ở đâu ra?"

Thạch Thiên vốn không chú ý đến điểm này, nhưng trước mắt hai người hậu nhân của mình cũng có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi có chút cảm giác nóng lên, hắn vội lấy tay bưng cái ấn ở cổ, lúng túng nói: "Cái này... Đó là bởi vì lão tử đụng phải hai nữ dâm tặc..."

Thạch Lệ hiện tại quan tâm chính là chuyện Thạch Thiên đánh người, cho nên nói: "Được rồi... Trước tiên là nói về chuyện ngươi đánh người đi, đã đánh bị thương người rồi sao? Có nghiêm trọng không?"

Thạch Hiểu Mẫn giành nói: "Người bị đánh hình như là bảo vệ, một lúc sau bọn họ có thể rời khỏi, khả năng là không bị trọng thương, bất quá em nghe người khác nói, người nọ là một đại nhân vật, ngay cả chỗ bọn em làm cũng là cao ốc của hắn. Thạch Thiên sau này tốt nhất không nên đi làm nữa, nên người ta tìm tới thì làm sao bây giờ, bất quá chủ biên vừa rồi đem Thạch Thiên gọi vào nói chuyện rồi. Em xem tiểu tử này tám phần mười là bị sa thải rồi." Sau đó nàng quay sang hỏi Thạch Thiên: "Vừa rồi chủ biên tìm ngươi nói chuyện gì?"

Thạch Thiên cười nói: "Nàng hỏi tên của ta, còn khen ta biểu hiện rất anh dũng, chuẩn bị thưởng cho ta nữa a."

Thạch Hiểu Mẫn trách mắng: "Thưởng cho cái đầu của ngươi ý, cứ tự cho mình là hoàn mĩ."

Thạch Lệ nói: "Nếu chủ biên chưa từng trách tội Thạch Thiên, em cũng đừng trách hắn nữa, làm bảo vệ xác thực là không thể cho người khác tùy tiện tiến vào công ty. Bất quá đánh người chính là ngươi sai, sau này không nên hành động như vậy nữa." Nửa câu sau là nàng nói với Thạch Thiên, Thạch Lệ cũng không sợ Thạch Thiên bị người khác trả thù, nàng biết rõ năng lực của Thạch Thiên hơn là Thạch Hiểu Mẫn, mặc kệ là đến bao nhiêu người, Thạch Thiên tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, đối phương nếu là thương nhân, hẳn là không đến mức vì việc nhỏ này mà thuê sát thủ tới, hoặc trái lệnh cấm mà dùng tới vũ khí báo thù.

Thạch Hiểu Mẫn bỗng nhiên lại hưng phấn, giọng the thé nói: "Chị, ngày hôm nay em thấy được Kim Hinh rồi nhé. Thật xinh đẹp a, so với trong phim ảnh còn xinh đẹp hơn..." Sau đó nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Thiên nói: "Đều bị ngươi làm hại đến nỗi làm ta hết hồn, cho nên quên luôn xin chữ kí của nàng."

Thạch Thiên liền cảm thấy phiền muộn, nghĩ thầm điều này sao lại đổ lên đầu ta. Xem ra chỉ cần dây vào phụ nữ đều chuốc lấy phiền phức, hậu nhân của mình cũng không ngoại lệ. Không phải chỉ là một chữ kí của Kim Hinh thôi sao...Vết son trên cổ lão tử chính là Kim Hinh dùng miệng ký "tên" lên đó, nếu như ngươi cũng muốn, lần sau lão tử sẽ để nàng cắn lên mặt ngươi...

....

Một chiếc xe hơi thật lớn đậu gần cửa cao ốc Cảng Tinh, ngồi trên xe có hơn mười người đàn ông vóc dáng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi người trong tay đều cầm một chiếc gậy bóng chày, trong đó có hai người khuôn mặt sưng húp, chính là hai người trong số bốn gã bảo vệ ngày hôm qua bị côn đáng ngã.

Lúc này hai người mắt phun ra lửa giận, cũng không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, bọn hắn đang tìm mục tiêu báo thù trong đám người cuồn cuộn ra vào cao ốc. Trong đó một gã đại hán chỉ vào một nam một nữ cách đó hơn trăm mét, nói: "Lưu ca, bọn họ tới rồi."

Một tên mặt sưng nghiêm mặt chỉ về phía đối diện, quả thực là người niên thiếu ngày hôm qua đánh bọn họ, hắn trầm giọng nói: "Lái xe qua đó..." Hắn nói với mười đại hán trong xe: "Mọi người cẩn thận một chút, tiểu tử này có chút bản lãng, dường như có tập qua công phu, không dễ đối phó đâu."

Hơn mười đại hán thấy mục tiêu chỉ là một thiếu niên choai choai, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lưu ca cứ yên tâm."

Một chiếc xe Rolls-Royce màu xám đỗ trước cửa cao ốc Cảng Tinh, từ trên xe nhảy xuống một cô gái tóc dài, gọi to hướng tới một nam tử chạy tới. Người tên là Lưu ca đột nhiên hô: "Dừng xe, mau dừng xe." Tài xế vội vàng đạp phanh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu ca.

Tên đại hán mặt sưng kia kỳ quái nói: "Thiến Vi tiểu thư tại sao lại biết thằng nhóc này."

Lưu ca cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Quách Gia Nhân, sau khi điện thoại được kết nối, liền vang lên giọng nói của Quách Gia Nhân hỏi: "Thế nào, giải quyết xong rồi sao?"

Lưu ca nói: "Thưa thiếu gia, có điểm ngoài ý muốn còn chưa có động thủ..." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quách Gia Nhân mắng: "Nuôi các ngươi đúng là toi cơm, giáo huấn một thằng nhóc bảo vệ cũng không làm được, không phải ta đã nói cho nói cho các ngươi biết rồi sao, chỉ cần đánh hắn không chết là được, ta đảm bảo các ngươi không có việc gì."

Lưu ca nói: "Nhân thiếu gia à, ngài hiểu lầm rồi, không phải chúng ta sợ bị kiện, mà là thằng nhóc này có quen biết với Thiến Vi tiểu thư, hiện tại hắn và Thiến Vi tiểu thư đang ở cửa cao ốc nói chuyện phiếm, dường như rất thân nữa."

Quách Gia Nhân hỏi: "Thiến Vi? Là cháu gái Quách Thiến Vi của ta à?"

Lưu ca vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vừa định động thủ, liền thấy Thiến Vi tiểu thư xuất hiện, chúng ta sợ làm tổn thương Thiến Vi cho nên mơi không dám động thủ."

Đợi một lúc lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của Quách Gia Nhân: "Ngày hôm nay khoan hãy động thủ, chờ ta hỏi cho rõ đã."

.......

Từ trên chiếc xe Rolls-Royce nhảy xuống một thiếu nữ chính là Quách Thiến Vi, hôm nay ông nôi của nàng Quách Bỉnh Liêm và Quách gia tam huynh đệ cùng tới, nàng ở trên xe ngó thấy Thạch Thiên hơn một tháng không gặp, vừa thấy hắn liên vui mừng không ngớt nhảy từ trên xe xuống, chạy đến chỗ Thạch Thiên.

Thạch Thiên thấy Quách Thiến Vi vội vã chạy tới, trong lòng âm thầm kêu khổ, thiếu chút nữa định trốn phía sau Thạch Hiểu Mẫn.

Quách Thiến Vi chạy đến trước mặt Thạch Thiên, hơi thở dốc một chút, liền nói: "Thạch Thiên, em tìm được anh rồi, thế nào mà không đi học nữa, bọn em nhớ anh đến chết mất..." Dưới sự kích động nàng cũng không hề cố kỵ nói hết lời thực tâm ra.

Thạch Thiên vội vàng ngăn lời nàng lại, nói: "Đừng... Các ngươi muốn yêu ai thì cứ tìm người đó, nghìn vạn lần đừng tìm ta."

Quách Thiến Vi tam nữ các nàng cũng đã quen với giọng điệu của Thạch Thiên rồi, dù sao cũng đã hạ quyết tâm không ngừng, liên tục theo đuổi hắn, nàng làm bộ không có nghe thấy Thạch Thiên nói, liền hỏi: "Anh sao lại tới chỗ này, muốn vào tòa cao ốc này sao?"

Thạch Thiên đâu chịu nói cho nàng biết mình làm ở đây, nếu nói ra hậu hoạn sẽ không thể lường được, hắn vội nói: "Ta... Ta đi dạo phố..."

Quách Thiến Vi nói: "Tốt, em cùng đi dạo phố với anh, chúng ta cùng đi thôi."

Thạch Thiên chỉ vào mấy người vừa mới bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce, chỉ vào một lão già nói: "Người nọ hình như là đang đợi ngươi, ngươi hãy cùng hắn đi dạo phố đi."

Quách Thiến Vi quay đầu lại hướng tới lão già khoát khoát tay, tựa hồ là thay lời tạm biệt, lão già kia do dự một lát, sau đó đi vào tòa cao ốc. Quách Thiến Vi quay đầu lại nói với Thạch Thiên: "Được rồi, đó là ông nội của em, ổng còn ước gì em không quấn lấy ổng nữa là."

Thạch Thiên cũng ước gì nàng đừng quấn lấy mình, nghĩ thầm lão tiểu tử đó thật là hiểu biết, biết được cháu gái mình đáng ghét như vậy, nhưng cũng không nên đẩy sang người lão tử chứ. Hắn căm tức chỉ chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn bên người, nói: "Không phát hiện ra đã có người cùng ta dạo phố rồi sao, ngươi hãy đi làm phiền ông nội của ngươi đi."

Quách Thiến Vi lúc này mới chú ý tới bên cạnh hắn còn có Thạch Hiểu Mẫn nãy giờ không lên tiếng, nàng run giọng nói: "Cô ta... Cô ta là gì của anh?"

Thạch Thiên thấy tựa hồ có chút hiệu quả, đắc ý: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là người rất quan trọng rồi."

Thạch Hiểu Mẫn ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng đã nhìn ra một ít đầu mối, bất quá tịnh không rõ ràng lắm thiếu nữ đáng yêu trước mắt này vì sao lại tình nguyện dây dưa với Thạch Thiên, có vẻ như thiếu nữ này cực kỳ si mê đối với Thạch Thiên, nàng nghĩ Thạch Thiên sau khi chiếm tiện nghi của người ta, rồi muốn đá nàng, bây giờ lại coi mình làm lá chắn, cho nên nàng đâu có thể nhịn được, quay sang mắng Thạch Thiên: "Ngươi thế nào lại làm vậy đối với một cô bé, thật quá ác tâm rồi!"

Trong lòng Thạch Thiên thầm kêu hỏng bét, muốn ngăn cũng không kịp, Thạch Hiểu Mẫn vươn tay ra trước mặt Quách Thiến Vi rồi nói: "Chào, chị tên là Thạch Hiểu Mẫn."

Vốn thần tình đang dại ra, vẻ mặt thê lương, Quách Thiến Vi liền giật mình: "Chị cũng là người họ Thạch? Thạch trong từ tảng đá à?"

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, chị là họ hàng của Thạch Thiên, sau này nếu hắn có khi dễ em vậy cứ nói cho chị biết, chị giúp em thu thập hắn."

Vẻ mặt của Quách Thiến Vi đột nhiên biến thành vui mừng vạn phần, hô to một tiếng, dùng hai tay nắm lấy tay của Thạch Hiểu Mẫn, giống như con tôm he nhảy bật lên, thiếu chút nữa khiến Thạch Hiểu Mẫn sái cả tay, sau đó trừng mắt liếc Thạch Thiên, nũng nịu nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Chị Thạch, hắn xấu lắm, luôn khi dễ em." Nàng mặc dù có chút ngốc nghếch, thế nhưng cũng không quá ngu, biết lúc này tranh thủ sự đồng tình của Thạch Hiểu Mẫn là rất quan trọng, vẻ mặt lập tức trở nên vạn phần ủy khuất, tựa hồ như chịu đựng rất nhiều sự dày vò của Thạch Thiên vậy, trình độ biểu diễn của nàng thập phần hoàn hảo.

Thạch Thiên rất là căm tức, hét lên: "Lão tử khi dễ ngươi lúc nào..."

Thạch Hiểu Mẫn vội vàng kéo Quách Thiến Vi vào trong lòng, quát lên với Thạch Thiên: "Ngươi còn không biết xấu hổ, tiểu cô nương đơn giản xinh đẹp như thế sao có thể nói dối ta chứ? Ngươi cho ta cũng là tiểu hài tử sao? Mau xin lỗi người ta đi." Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Quách Thiến Vi, trấn an nói: "Đừng sợ, chị sẽ giúp em làm chủ."

Quách Thiến Vi ghé vào vai Thạch Hiểu Mẫn, liên tục gật đầu, trong miệng liên tục "Ừ a" đáp lại.

Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử không ngờ lại thất bại như vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK