Mục lục
Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên nói: "Tại sao ta phải đi? Bọn chúng còn chưa lau sạch cửa quán giùm cô, lão tử còn đang quan sát".

Đơn Nghệ Nhã gấp đến nổi muốn nhảy dựng lên từ cái xe lăn để nhào lại cắn Thạch Thiên vài cái: "Đừng đùa nữa, người của bọn họ khẳng định sẽ đến, nếu cậu không đi thì sẽ không kịp đâu..."

Thạch Thiên cười nói: "Tôi cũng không nói giỡn, ở nơi này chờ chúng đến, đến càng nhiều càng tốt, lão tử dọn sạch cả con đường luôn, về sau xem bọn chúng còn dám thu tiền vệ sinh nữa không" Quay sang nói với hai gã nước ngoài còn đang đứng run: "Các người mai phục gần đây, có phải là vì bảo vệ cho quán mỳ này không?"

Hai người này vội vàng gật đầu.

Thạch Thiên cũng gật đầu, thở dài: "Cũng tốt, lão tử quả thật rất lời phải coi chừng dùm, chờ chúng đến trả thù. Về sau an toàn của quán mỳ gia cho các ngươi" Vừa rồi nghe nói người của tòa thành gạt hắn dẫn đến gần bốn ngàn người tới HongKong, tuy rằng tức giận, nhưng những người này cũng có lòng trung thành với hắn, muốn thay hắn làm việc, cũng không có biện pháp tức giận với họ.

Hơn nữa, bây giờ Thạch Thiên cảm thấy quả thật cần phải có người bảo vệ an toàn cho những người bên cạnh mình, chỉ là mình ngại tl làm cảnh sát, nên không muốn ra tay, mới không giết chết những kẻ dám uy hiếp người thân bạn bè bên cạnh, cái này sẽ làm cho tl khó xử. Nhưng kêu hắn mỗi ngày phải ở bên cạnh bảo vệ cho người thân bạn bè, điều này là không thể, không thể phân thân để chia ra được, vả lại cũng không đồng ý bị mấy việc vặt này trói buộc. Đương nhiên, càng không thể để cho người bên cạnh gặp nguy hiểm chỉ vì hắn đi gây chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải "thỏa hiệp" với đám người Braid, để cho bọn chúng chia sẻ trách nhiệm bảo vệ người thân.

Hai người này nghe Thạch Thiên cho bọn họ nhiệm vụ, vui mừng quá đỗi, từ lúc Braid biết quán mỳ này có quan hệ với Thạch Thiên, thì nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ người trong quán, cho dù Thạch Thiên không nói, thì bọn họ vẫn tiếp tục bảo vệ. Hôm nay bị Thạch Thiên bắt gặp, phải khai ra có gần bốn ngàn người của Thiên Thạch Đồng Minh đến HongKong, tuy rằng Braid đã dặn là phải nghe lời của Thạch Thiên, Thạch Thiên nếu có hỏi, phải thành thật khai báo, nhưng cũng bởi vì mình ẩn giấu không tốt, nên mới bị Thạch Thiên phát hiện, trở về chắc chắn sẽ bị Braid chửi mắng.

Bây giờ, Thạch Thiên kêu bọn họ bảo vệ quán mỳ, ngược lại thì khác, giống như từ quân du kích trở thành quân chính quy, ngầm đảng trở thành chính đảng. Chẳng khác nào là về sau cũng không làm việc lén lút nữa, cho dù Braid chó trách mắng, chắc là không cũng nhiều, ngược lại còn có thể khen ngợi họ vài câu. Lập tức vỗ ngực cam đoan với Thạch Thiên nhất định sẽ bảo vệ tốt người trong quán mỳ, không để cho quán mất một cây tăm, càng không để cho người trong quán rụng một sợi tóc...

Trong lúc hai người đang thao thao bất tuyệt, thì bên ngoài truyền đến những tiếng xe mô tô, từ ngoài cửa nhìn ra, cả con đường đều phát sáng, tiếng xe càng lúc càng vang, nghe như ít nhất có hơn một trăm chiếc, tiếp theo là tiếng dừng xe, rồi mô tô đậu kín cửa quán mỳ, làm cho cả con đường bị chặn lại. Trên mỗi chiếc xe đều có hai người, thậm chí là ba người, trong tay mỗi người đều cầm cây sắt, đao, khóa sắt hoặc đồ chơi tự chế, những người bu coi thấy cảnh tượng này đều bỏ chạy hoảng loạn, những người to gan một chút thì đứng đằng xa thiệt xa nhìn. Những người này nhảy xuống xe, quơ vũ khí vây lấy cửa quán mỳ, chửi bậy có, huýt sáo có, gào thét có, thanh thế thật lớn, chẳng qua là chưa xông vào chém giết.

Sắc mặt Đơn Nghệ Nhã càng trở nên trắng bệch, thầm nghĩ: Quả nhiên đã đến..." Rồi quay sang nói với mọi người: "Các người mau chạy ra cửa sau, nếu tôi không gọi điện thì đừng trở về quán, Tiểu Huệ, em mau đi đi..."

Đám nhân viên thấy cảnh này, mặt sợ đến trắng bệch, bọn họ đều là người thường, sao có thể do dự được nữa, lúc nãy đã rất có nghĩa khí ở lại rồi, bây giờ nghe Đơn Nghệ Nhã kêu bọn họ chạy trước, làm sao mà dám ở lại, tất cả đều chạy về cửa sau ở phòng bếp.

Tiểu Huệ kia là cô gái bình thường chăm sóc cuộc sống của Đơn Nghệ Nhã, cảm tình với Đơn Nghệ Nhã dĩ nhiên là nhiều hơn nhân viên bình thường, tuy rằng vẻ mặt kinh hoảng, nhưng không bỏ chạy như những người khác, mà dùng âm thanh run rẩy trả lời Đơn Nghệ Nhã: "Bả chủ, em đẩy chị đi" Nói xong liền muốn đẩy xe lăn của Đơn Nghệ Nhã đi.

Đơn Nghệ Nhã vội đẩy cô bé ra, la lên: "Em tự đi đi, không cần giúp chị, sẽ làm cho em chạy không thoát được" Quay đầu lại nói với Thạch Thiên: "Thạch Thiên, cậu cũng chạy đi, cậu không thấy bọn họ rất đông sao?" Nghĩ thầm, nơi này dù sao cũng là đường phố sầm uất, có không ít người đang quan sát, đám xã hội đen này cho dù là đã làm chuyện phạm pháp, thì hẳn là sẽ không làm gì mình đâu, mình ở lại nói chuyện với họ một chút, kéo chút thời gian, con đường này thường xuyên có cảnh sát tuần tra, tin rằng một hồi cảnh sát sẽ đến.

Thạch Thiên nghiêng đầu lại nhìn Đơn Nghệ Nhã một cái, cười nói: "Đừng lộn xộn, lão tử còn ngại bọn chúng ít người" Sau đó nhìn nhìn tiểu Huệ, thấy rõ trên mặt nàng viết hai chữ "sợ hãi", nhưng không bỏ Đơn Nghệ Nhã lại mà chạy trốn, trong lòng thầm khen, khen nàng rất nhiều, cười nói: "Không phải sợ, có ta ở đây, những người này không dám làm phiền em và bà chủ của em đâu".

Tiểu Huệ mờ mịt nhìn Thạch Thiên gật đầu, nhìn đám người ngoài cửa, thần sắc vẫn có vẻ sợ hãi, chẳng qua vẫn không bỏ chạy.

Đơn Nghệ Nhã thấy thần sắc của Thạch Thiên vẫn bình thường, trên mặt còn mang theo ý cười, rồi quay sang nhìn hai người nước ngoài, vừa rồi trước mặt Thạch Thiên bọn họ đều là bộ dáng thất kinh, bây giờ cả người đứng thẳng, khinh miệt nhìn đám côn đồ đang kêu gào ngoài cửa, không nhìn thấy một chút gì khẩn trương, cũng không có ý rời đi. Nghĩ thầm, ba người này cũng quá liều, quán mỳ cho dù bị phá cũng chỉ là chuyện nhỏ, dù ba người này có lợi hại thì cũng không thể đánh với hai ba trăm người bên ngoài được.

HongKong mặc dù là xã hội pháp chế, nhưng cái này không ảnh hưởng đến những xã đoàn xã hội đen vì muốn đạt được mục đích mà sử dụng đến thủ đoạn bạo lực. Xét ở một trình độ nào đó, ngược lại còn khiến cho đám xã hội đen này sử dụng thủ đoạn tàn bạo hơn, không kiêng nể gì cả, nếu sinh ra hậu quả nghiêm trọng, bị cảnh sát điều tra quá gắt, thì bọn họ sẽ tìm những tiểu nhân vật muốn lập công với lão đại mà chịu tội thay. Đơn Nghệ Nhã mở quán mỳ làm ăn lâu rồi, nên cũng thường xuyên nghe được khách nói chuyện về đề tài này, cũng biết được chút chút về thế lực xã hội đen vô pháp vô thiên này, nếu bọn họ vọt vào, cơ bản sẽ không còn biết gì gọi là pháp luật, ra tay không chút lưu tình với Thạch Thiên và những người khác, điều này làm cho nàng ta gấp đến độ muốn điên lên.

Tiếng gào thét bên ngoài quán bỗng nhiên im xuống, chỉ thấy những người đang vây quanh cửa lui ra hai bên, một thằng đàn ông khoảng ba mươi tuổi, làn da đen bóng loáng cứ như thoa dầu, ánh mắt lóng lánh như đèn đường, thân cao gần một mét chín, vai rộng bằng chân, cơ thể cân đối không chút mỡ thừa, biểu tình hung ác nham hiểm, mũi cao thẳng, xương gò má rất tròn, khuôn mặt hình trứng dài dữ tợn, phối hợp với nụ cười tàn nhẫn trên miệng của hắn, làm cho người ta nhìn mà bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, trong lòng e ngại không dám đến gần. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ba tên côn đồn bị Thạch Thiên đánh đang ngồi ở cửa, nhìn thấy người của mình đã tới liền dìu nhau đứng dậy, chẳng qua vẫn đang cởi trần, tay cần cái áo đang lau, nhìn thấy người đang đến, ba tên đều run giọng nói: "Bưu... Bưu ca..."

Tên Bưu ca này nhìn ba tên thủ hạ mặt sưng lên như đầu heo, chỉ vào cái áo bẩn thỉu trong tay họ, tò mò hỏi: "Bọn mày đang làm gì?"

Ba tên này xấu hổ, chẳng qua không dám giấu diếm, tên tóc đỏ run giọng đáp: "Bọn em đang lau chùi..."

Một người từ phía sau Bưu ca lao ra, tay cầm khảm đao, nhấc thằng tóc đỏ lên khỏi mặt đất, quát: "Mẹ kiếp! Lão tử kêu bọn mày đến thu tiền bảo kê, chứ không phải kêu bọn mày đến làm việc sinh, về sau ba thằng bọn mày đừng theo tao lăn lộn nữa, mẹ kiếp... mặt mũi của lão tử cũng bị bọn mày làm mất hết..." Người này càng nói càng giận, mặt càng trở nên đen hơn, giơ khảm đao trong tay chém tới ba tên này.

Hai tên còn lại sợ đến mức quỳ xuống đất, cầu xin: "Lão đại... bọn em cũng bị ép buộc... tha cho bọn em đi, lão đại..." Thằng tóc đỏ cũng quỳ xuống, cầu xin tha thứ.

Bưu ca giơ tay cản người này lại, lạnh lùng nói: "A Cơ, hỏi rõ ràng trước rồi nói"

Người tên A Cơ ấy vội nói: "Dạ, Bưu ca" sau đó hung hăng trợn mắt nhìn ba tên đang quỳ trên mặt đất một cái, sau đó mới thu đao về, lui sang một bên.

Ba tên này vội vàng cảm ơn Bưu ca, cũng không biết là do bị hù hay do cảm động, mà cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống.

Bưu ca nhìn vào trong quán mỳ, chỉ thấy có năm người, trong đó có hai cô gái, một đứng một ngồi xe lăn, còn có một thiếu niên, trừ vẻ đẹp mắt ra, thì cũng không có gì đặc biệt, mà hai người kia thoạt nhìn có chút khí thế, nhưng mà lại là người nước ngoài, không khỏi nhíu mày quay sang hỏi ba tên côn đồ đang quỳ trên mặt đất: "Là người của Mã Sĩ Kiệt?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK