Thạch Thiên đầu nhất thời như muốn phình to lên, trong lòng mắng to Samantha không có việc gì làm hay sao, mà lại chạy tới nơi này giảng bài, làm hại mình lại bị phiền toái nhỏ này quấn lấy. Đối với Hạng Hồng thì rất khen ngợi, biết rõ hắn khổ sở, có thể chủ động trông nom em mình, thật ra hết sức hiểu chuyện. Bất quá cũng là vì Hạng Hồng, Thạch Thiên cảm thấy không thể luôn che dấu Hạng Kiều, xem ra phải cùng Hạng Hồng nói chuyện một lần, để cho nàng tiếp tục trông coi em mình cho tốt, tốt nhất là trực tiếp đưa nàng ta đi Mỹ.
Bởi vì mới vừa rồi Hạng Kiều nói hươu nói vượn một phen, giả thiết đời này kiếp sau làm cho Thạch Thiên có rất nhiều cảm khái, hiện tại không muốn trốn tránh Hạng Kiều, đương nhiên cũng không tiếp nhận nàng, trong lòng Thạch Thiên, nàng ta vẫn là một phiền toái không nhỏ, thầm nghĩ chung quanh nơi này không ai, không thể cùng nàng ở chỗ này mãi, rất dễ sinh chuyện, vì vậy nói: "Cô hôm nay là tới nghe Samantha nói chuyện mà, mau trở về nghe đi, một lát nữa là không còn chỗ ngồi đâu".
Hạng Kiều cười quỷ dị nói: "Em biết anh hiện tại là vệ sĩ của Samantha tiểu thư, đoán anh có thể đưa cô ta đến trường, cho nên em mới đến, hắc hắc…"
Thạch Thiên trách mắng: "Lão tử chỉ đang bảo vệ cô ta, không phải vệ sĩ của cô ta! Cô… cô buông ta ra đi, lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì, ta không tránh cô là được…"
Hạng Kiều mừng rỡ, đỏ mặt nói: "Giống như người yêu hả…" nhưng vẫn không có buông tay ra.
Thạch Thiên vội la lên: "Phì! Ai mà là người yêu của cô, lão tử chỉ nói không tránh cô, chứ không đáp ứng yêu cô, mau buông tay!"
Hạng Kiều nhất thời vẻ mặt thất vọng hỏi: "Sau này cũng không tránh né em chứ?"
Thạch Thiên tức giận nói: "Đừng dài dòng, lão tử nếu thật muốn tránh cô thì mới vừa rồi cũng không xuất hiện. Cô cho rằng lão tử sợ cô mối tránh cô sao? Lão tử là ngại cô gây phiền toái, có biết không…"
Hạng Kiều chu miệng nói: "Ồ…"
Thạch Thiên nói tiếp: "Nếu cô sau này vẫn làm cho lão tử cảm thấy phiền, thì sẽ không bao giờ gặp cô nữa, cho dù lần sau không cẩn thận đụng phải, cô có khóc lồi mắt ếch ra, lão tử cũng không xuất hiện, hiểu chứ!"
Hạng Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Ồ… vậy… vậy anh thế nào mới có thể không chê em phiền hả?"
Thạch Thiên gãi gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Vấn đề này có chút khó trả lời… lão tử thật không biết như thế nào mới có thể không cảm thấy cô làm phiền…"
Hạng Kiều cả giận nói: "Anh… anh lừa gạt…"
Thạch Thiên trách mắng: "Phì! Lão tử cần phải lừa gạt một tiểu cô nương như cô sao? Cái này chỉ có thể trách bản thân cô rất đáng ghét, cô buông áo của lão tử ra cái đã".
Hạng Kiều đem tay áo của hắn nắm càng chặt hơn, không thuận theo nói: "Không được, anh trả lời trước đi".
Thạch Thiên chỉ vào hai tay của Hạng Kiều đang nắm tay áo hắn mà nói: "Thứ nhất, chạm mặt thì có thể chào hỏi, không thể động tay động chân lôi kéo, nam nữ thụ thụ bất thân có hiểu không! Nếu điều thứ nhất cũng không đáp ứng, thì sau không cần phải nói nữa".
Hạng Kiều đành phải buông tay ra, nhẹ giọng nói thầm: "Tiểu phong kiến…" thật ra trong lòng Thạch Thiên nào có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân gì, hoàn toàn là lấy cớ.
Thạch Thiên giả bộ không có nghe thấy, lại nói: "Thứ hai, đừng đem ta làm người yêu, lão tử chưa muốn lấy vợ".
Hạng Kiều ngẩn ra hỏi: "Vậy chờ anh ngày nó đó muốn lấy vợ, em sẽ…"
Thạch Thiên vội vàng cắt ngang lời của nàng: "Mơ tưởng, vĩnh viễn không có ngày đó".
Hạng Kiều nghĩ thầm: "Thì ra hắn là người theo chủ nghĩa độc thân. Nghe mẹ nói cha trước kia cũng giống như thế này, đến sau đó mẹ có mang chị, ý nghĩ của cha mới thay đổi… nghĩ tới đây trên mặt nhất thời mắc cở đỏ bừng, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: "Vậy hiện tại xem anh là gì?"
Thạch Thiên nói: "Xem ta là trưởng bối đi".
Hạng Kiều không thuận theo nói: "Cái này sao được, quá chiếm tiện nghi của em, anh còn không có lớn hơn em mà!"
Thạch Thiên thầm nghĩ: "Cô cho dù gọi là là ông nội, thì chịu thiệt vẫn là ta, bất quá cô nếu kêu ta là ông nội, Hạng Hồng sẽ khó mà xưng hô. Hiện tại cũng không thể để cho Hạng Hồng gọi là ông nội, dù sao lão tử chịu thiệt đã hơn ngàn năm rồi, cũng không ngại thêm một lần, nên thở dài nói: "Vậy… vậy kêu Thiên ca là được rồi…"
Hạng Kiều cảm thấy gọi "Thiên ca" cũng không tệ, rất nhiều người yêu, tình nhân, thậm chí là vợ chồng cũng xưng hô "ca ca, muội muội", thầm nghĩ thầm trước tiên cùng Thạch Thiên kéo gần khoảng cách hơn nữa, gọi "Thiên ca" cảm giác cũng rất thân thiết, tương lai nếu thành công "chuyển hình" thành người yêu gì gì đó, thì cũng không cần đổi cách xưng hô, liền gật đầu nói: "Được, Thiên ca thì Thiên ca".
Thạch Thiên không biết chủ ý trong lòng Hạng Kiều, tưởng rằng nàng đối với mình quả nhiên chỉ là tâm huyết nổi lên, cũng không thật sự, dưới sự mừng rỡ các điều kiện ngặt nghèo khác cũng không muốn nói, miễn cho người khác cảm thấy mình tính toán chi li, khi dễ một tiểu cô nương.
Cái này cũng không trách hắn nhìn không ra, mặc dù hắn có kinh nghiệm ngàn năm, quen với vô số cô gái, nhưng các cô gái Trung Quốc trước kia đều sinh hoạt trong một xã hội vô cùng khép kín, tư tưởng cùng với hành vi hoàn toàn khác với các cô gái hiện đại. Các cô gái phương Tây trước kia tư tưởng cũng khá thoáng, nhưng chỉ là biểu hiện trực tiếp lớn mật một chút thôi, không có những suy nghĩ như các cô gái hiện đại.
Thạch Thiên tưởng rằng vấn đề cơ bản đã giải quyết, Hạng Kiều đã bị hắn "trấn áp", tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang sợ nàng dở lại bài "si", thầm nghĩ hay là tận lực không nên cùng nàng ta ở riêng một chỗ là tốt nhất, phiền toái nhỏ này quá mức xinh đẹp diễm lệ, mỹ nữ nếu vui đùa dụ lưu manh đến, một nam nhân cũng đỡ không được, nhất là người có dục vọng đối với phụ nữ cường thịnh được không thể tự không chế như hắn.
Đang muốn dẫn Hạng Kiều trở về giảng đường nghe Samantha diễn thuyết, thuận tiện thúc giục Samantha nói nhanh lên một chút, để sớm thoát thân, đột nhiên thấy xa xa có một đám ước chừng mười mấy người đi qua, bị vây ở giữa là một người vóc dáng nhỏ bé, lại là Lao Thư, đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến một tòa nhà cao tầng, không khỏi tò mò hỏi: "Đó chẳng phải là tiểu thử sao, cũng đã được nghỉ hết học kỳ rồi mà, bọn họ đến trường làm gì chứ?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hạng Kiều theo ánh mắt Thạch Thiên nhìn qua, ngẩn người, lập tức lớn tiếng nói: "Ai da, em thiếu chút nữa đã quên chuyện này, chúng ta nhanh đi nhà thi đấu xem tiểu thử luận võ…" nói xong đã đưa tay kéo Thạch Thiên đi.
Thạch Thiên lắc mình né tránh quát: "Đã quên đừng lôi kéo rồi sao? Luận võ gì? Tiểu tử này trước kia mỗi ngày đều bị đánh, hiện tại còn có thể cùng người khác luận võ sao?"
Hạng Kiều cười nói: "Không phải anh dạy hắn sao, hiện tại đã là kim bài động thủ thủ hạ của em, có thể một đánh bốn năm người đó".